Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 124: Năm ấy loại kém 1 tràng tuyết thời điểm, nàng tới

Chương 124: Năm ấy, khi chỉ còn thiếu một trận tuyết nữa thôi, nàng đã đến.
Cuộc họp hàng năm kết thúc, mọi người đều đã hoàn thành một tâm nguyện lớn.
Rất nhiều người chỉ chờ kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán đến.
Tuy nhiên, ở đài truyền hình, các nhân viên của tổ tiết mục vẫn nghiêm túc chuẩn bị cho việc ghi hình.
Mọi người đặc biệt chú ý đến tổ tiết mục "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú".
Bởi vì chương trình này sắp đạt rating 20%!
"20% chẳng phải là trần rating của kênh giải trí sao? 'Tối nay 80 sau bật thốt lên tú' làm được ư?"
"Ngọa tào, huynh đệ, ngươi xem thường ai vậy? Đây chính là 'Tối nay 80 sau bật thốt lên tú' đó!"
"Đúng vậy, ngươi không xem qua đường cong rating của chương trình này à? Xu thế tăng lên luôn rất ổn định!"
"Trước đây ta đã nghiêm túc nghiên cứu đường cong rating của 'Tối nay 80 sau bật thốt lên tú', tốc độ tăng có chậm lại, nhưng vẫn rất ổn, bây giờ rating đã là 19.63%, phá 20% chỉ là vấn đề thời gian!"
"Nói thật, bây giờ ta rất mong đợi tiết mục này có thể phá 20% rating, như vậy thực sự quá trâu bò!"
"Ta cũng vậy, họp hàng năm đã qua, đây là điều duy nhất có thể thu hút ta trước Tết, ha ha."
Mà giờ khắc này, "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú", tiết mục đang được mọi người trong đài bàn tán xôn xao, cũng đang trong quá trình ghi hình khẩn trương.
Tại phòng biểu diễn số hai, Đàm Việt đứng trên sân khấu, thành thạo đem từng câu chuyện hài hước làm người ta không khỏi bật cười nói ra, hiện trường gần như tất cả mọi người đều là khán giả lâu năm của "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú", rất quen thuộc với phong cách của tiết mục, Đàm Việt tung ra một "bao quần áo" (một miếng hài), khán giả đều có thể tiếp lời, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Trương Bằng cầm loa phóng thanh ngồi phía sau màn hình quan sát, hiệu quả hiện trường khiến hắn liên tục gật đầu.
"Chậc chậc, Đàm lão sư tiến bộ thật lớn!"
"Thật vậy... Giữa người và người có sự khác biệt, đôi khi còn lớn hơn so với sự khác biệt giữa người và c·ẩ·u!"
Trương Bằng có chút xúc động.
Hắn làm nghề nhiều năm như vậy, trong giới này đã gặp qua rất nhiều người ưu tú, người thông minh, nhưng tuấn kiệt trẻ tuổi tài hoa hơn người như Đàm Việt, vẫn là lần đầu tiên thấy.
Phảng phất như không có khó khăn gì có thể làm khó được hắn.
Một đoạn ghi hình kết thúc, hiện trường nghỉ ngơi, Đàm Việt từ trên đài đi xuống, Mạt Mạt cầm một chai nước ấm đưa cho Đàm Việt, "Lão đại, ngươi khát nước rồi? Mau uống nước đi."
Đàm Việt nhận lấy nước, uống ừng ực hai ngụm, hơi nghiêng người, tránh Mạt Mạt đang muốn lau mồ hôi cho hắn.
Đàm Việt trả lại chai nước suối cho Mạt Mạt, đi tới chỗ Trương Bằng, có nhân viên dời một chiếc ghế tới đặt xuống.
Đàm Việt ngồi trên ghế, nhìn hiệu quả ghi hình trên màn hình.
"Thế nào, Đàm lão sư? Có thể qua được không?"
Trương Bằng ở bên cạnh hỏi.
Thông thường trong tổ tiết mục, người quyết định một đoạn hình ảnh có đạt hay không là đạo diễn, nhưng ở "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú", người đó lại là Đàm Việt. Bây giờ đạo diễn Trương Bằng trực tiếp hỏi Đàm Việt đoạn này có thể thông qua hay không, những người khác cũng không có phản ứng gì, đều đã quen rồi.
Đàm Việt xem qua một lần, lắc đầu, cười nói: "Không cần, không thành vấn đề."
Sau khi nghỉ ngơi một chút, tiết mục tiếp tục ghi hình.
Bây giờ các nhân viên của tổ tiết mục "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú" trải qua thời gian dài cùng nhau ghi hình, cũng đã sớm quen thuộc gần hết, bây giờ quá trình ghi hình tiết mục rất trôi chảy, rất nhiều hình ảnh đều liền một mạch.
Chủ nhật, tám giờ tối.
"Tối nay 80 sau bật thốt lên tú" số mới nhất phát sóng.
Thành phố Tể Thủy, khu dân cư, một căn hộ.
"Nàng dâu, 'Tối nay 80 sau bật thốt lên tú' bắt đầu chưa?"
"Sắp rồi, bắt đầu rồi."
"Ha, sao ngươi không nói sớm chứ."
"Ai biết ngươi tắm lâu như vậy? Đúng rồi, sao ngươi tắm luôn cầm điện thoại di động?"
"Ách... Ngươi đoán xem."
Ngoại ô, một căn nhà cấp bốn.
Trong phòng khách, TV đang chiếu tiết mục, đối diện trên ghế sofa, ngồi một đôi tình nhân trẻ tuổi.
"Lão công."
"Sao vậy? Bảo bối?"
"Đàm Việt thật là đẹp trai!"
"Hừ, có đẹp trai bằng ta không?"
"Soái ca hơn ngươi, nhưng ta yêu ngươi!"
"Ô ô ô, lão bà, cảm động!"
Trung tâm thành phố Tể Thủy, một căn biệt thự xa hoa.
"Tối nay có tiệc rượu, các ngươi có muốn đi cùng ta không?"
"Ba, chúng con không đi."
"Tại sao? Các con không phải luôn muốn đi xem sao?"
"Bởi vì tối nay không đúng dịp, tiệc rượu này trùng với 'Tối nay 80 sau bật thốt lên tú', chúng con chọn 'Tối nay 80 sau bật thốt lên tú'."
"'Tối nay 80 sau bật thốt lên tú'? Hình như là một tiết mục à? Ta có nghe nói qua, tiết mục này có hay không?"
"Đặc biệt hay."
"Ta không tin, để ta xem thử."
Mười phút sau,
"Ba, ba không đi nữa là tiệc rượu muộn mất."
"Đi cái con khỉ, mệt quá không đi."
"Hả? Như vậy không tốt đâu?"
"Có gì mà không tốt? Ba của các con đi là muốn giới thiệu cho các con vài người bạn nam, bây giờ các con không đi, ta càng không cần phải đi, được rồi, đừng nói chuyện, người đàn ông này lại bắt đầu r·u·n 'bao quần áo'."
Hôm sau,
Thứ hai, tối hôm qua Đàm Việt xem qua "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú" xong liền trực tiếp về phòng ngủ, coi như là ngủ tương đối sớm, cho nên hôm nay tỉnh cũng rất sớm.
Ăn cơm xong, hắn không nhanh không chậm đi đến đơn vị.
Xiết chặt cổ áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời không tốt lắm, lại chỉnh sửa một chút kính râm, khẩu trang, ngay tại ven đường đón một chiếc xe, trực tiếp đi đến đài truyền hình.
Bất quá, trong lòng Đàm Việt cũng đang suy nghĩ, có phải hay không là mình cũng cần mua một chiếc xe.
Ít nhất, có thể thuận tiện hơn một chút.
Đến đơn vị, Đàm Việt trực tiếp lên lầu bốn, gật đầu chào hỏi một vài nhân viên.
Theo như dự đoán trước, rating của "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú" lần này có thể phá 20%.
Khi Đàm Việt đặt túi xuống đi vào phòng giải khát rót nước, liền nghe thấy một số người đang thảo luận về "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú".
Đây chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của toàn bộ đài truyền hình, "Tối nay 80 sau bật thốt lên tú" là một tiết mục bùng nổ, cấp hiện tượng, đã trở thành đề tài bàn tán của toàn bộ đài truyền hình.
Đàm Việt bưng cà phê trở lại chỗ làm việc của mình, đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đợi lát nữa đi tham gia cuộc họp thường lệ thứ hai, cũng để biết được rating của tiết mục tối hôm qua.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét.
Vừa rồi lúc đến, thời tiết đã không tốt, bây giờ càng không trung trở nên u ám, Đàm Việt mới nhớ, có lẽ trận tuyết đầu tiên của năm nay sắp đến.
Ý nghĩ vừa dứt, chỉ thấy có bông tuyết rơi trên cửa sổ, Đàm Việt đứng lặng, ngắm nhìn ngoài cửa sổ, từng mảng tuyết lớn bắt đầu rơi xuống, Đàm Việt đã không thể đếm được từng bông tuyết.
Trong tòa nhà văn phòng, có tiếng kinh hô của các đồng nghiệp vang lên.
Rất nhiều người tiến tới cửa sổ nhìn tuyết, những bông tuyết bay múa đầy trời phảng phất như những tinh linh rơi xuống phàm trần, thuần khiết, trong sáng, không vướng bụi trần.
Ánh mắt của Đàm Việt di chuyển xuống, mặt đất đã có một lớp tuyết mỏng, có thể đoán được, lát nữa, lớp tuyết sẽ càng dày thêm.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng ở trước cửa tòa nhà của đài truyền hình.
Một bóng người từ trên xe bước xuống, mặc áo khoác ngoài màu đen, dáng người dịu dàng, ở giữa trời tuyết trắng, quả thực là một phong cảnh tuyến tuyệt đẹp.
Đàm Việt vốn đang có ánh mắt lạnh nhạt, tùy ý, vô tình quét qua bóng hình kia, đồng tử nhất thời co rụt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận