Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 772: Giá trị ba cái ức lễ vật 2

**Chương 772: Món quà giá trị ba trăm triệu (Phần 2)**
Lúc trước nói muốn ở khắp nơi trên cả nước đều có một căn nhà riêng của mình, hoàn toàn chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Trần Tử Du lại tưởng thật.
Một mình chạy đến Ma Đô, tân tân khổ khổ trông coi mấy ngày mua cho mình nhà ở, lại còn là chung cư đắt tiền nhất cả nước.
Đàm Việt nhất thời cảm thấy vừa thương tiếc, vừa buồn cười lại vừa cảm động: "Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi."
Trần Tử Du rúc thật chặt vào trong n·g·ự·c Đàm Việt: "Vì chuyện của ngươi, không có chút nào mệt mỏi."
Cuộc sống có lẽ chính là như vậy, vì muốn cho đối phương kinh hỉ, khổ gì, mệt gì, hết thảy đều đáng giá. "Kinh hỉ này quá đột nhiên, trong nháy mắt ta cũng là người có nhà ở Ma Đô rồi."
Trần Tử Du nhìn Đàm Việt cười, đem hợp đồng bỏ vào trong túi da bò, hỏi: "Ngươi cười, sắc mặt dường như có chút không đúng lắm."
Đàm Việt làm sao có thể nói mình là tiếc tiền, chỉ có thể giải thích: "Sau này không cần phải khổ cực như vậy, lúc nói những lời này xong cũng là khi tuổi trẻ nóng tính, nói đùa thôi."
Trần Tử Du từ trong n·g·ự·c Đàm Việt ngồi dậy, nghiêm mặt nói: "Không được, ngươi đã nói đây là nguyện vọng của ngươi, ta liền nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện."
"Hơn nữa, ngươi vì công ty làm ra cống hiến lớn như vậy, những thứ này đều là thứ ngươi đáng được hưởng."
Bởi vì Đàm Việt, giá trị thị trường của Thôi Xán Entertainment không biết đã tăng lên gấp mấy lần, so sánh ra, một căn nhà ba trăm triệu, liền có vẻ không phải là quan trọng như thế nữa.
Bây giờ Thôi Xán Entertainment có thể không có Trần Tử Du, nhưng không thể không có Đàm Việt.
"Được rồi, ta đáp ứng ngươi, bất quá ta có một yêu cầu." Đàm Việt k·é·o tay Trần Tử Du nói.
"Ngươi nói đi."
Đàm Việt nghiêm túc nói: "Chờ ta già rồi, sau khi về hưu, khi đi du lịch, ngươi phải ở bên cạnh ta, chúng ta cùng nhau thưởng thức phong cảnh các nơi, chúng ta không ở khách sạn, đi tới chỗ nào đều có nhà riêng của mình."
Trần Tử Du gật đầu lia lịa.
"Còn hai món nữa, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe một chút, chờ ta làm xong sẽ gọi ngươi."
Trần Tử Du lắc đầu nói: "Ta đi cùng với ngươi."
Hai người đi tới phòng bếp, Trần Tử Du ở một bên phụ giúp, Đàm Việt xào rau.
Thấy tôm lớn ngâm mình trong nước sạch, Trần Tử Du rất vui vẻ: "Sao ngươi biết rõ ta muốn ăn món tôm lớn do ngươi làm vậy?"
"Thứ ngươi thích ăn nhất, ta đương nhiên biết rồi."
"Hôm nay ta phải học hỏi lại từ ngươi một lần mới được."
Đàm Việt vừa làm vừa giảng giải: "Trước tiên nấu nước, hành, gừng, rượu gia vị, phải chú ý..."
"Cái này ta biết rõ, nhất định phải đun nước sôi lên đến khi nổi bọt khí mới bỏ tôm vào, làm như vậy tôm mới ngon miệng."
"Không sai." Trần Tử Du buồn rầu nói: "Mỗi một bước ta đều biết rõ, nhưng không hiểu sao khi làm ra lại không được ngon."
Đàm Việt vớt tôm ra khỏi nồi, nói: "Còn một điểm quan trọng nữa chính là gia vị."
Nghe theo sự sắp xếp của Đàm Việt, Trần Tử Du đưa tới gia vị.
Sau khi bưng tất cả các món ăn lên, Đàm Việt lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu vang: "Uống chút chứ?"
"Được."
Mấy ngày nay đối với Trần Tử Du mà nói rất mệt mỏi, mỗi ngày đều phải đi xem nhà ở các khu.
Khui chai rượu vang, rót vào ly cao cổ, Đàm Việt cởi tạp dề trên người mình xuống.
"Thật là đói a." Trần Tử Du nhắm mắt hít hà hương thơm của thức ăn, sau đó trực tiếp dùng đũa gắp một con tôm lớn lên ăn.
Đàm Việt gắp thức ăn bỏ vào đĩa của Trần Tử Du: "Ăn nhiều một chút."
Trần Tử Du cảm thấy trong bụng đã có chút đồ ăn, mới bưng chén rượu lên.
Đàm Việt cười một tiếng.
Hai người nhẹ nhàng chạm ly.
Trong lúc vô tình, gò má hai người ửng hồng.
Trần Tử Du mang bộ dạng lười biếng: "A Việt, ta có chút buồn ngủ."
"Được, ta dìu ngươi về phòng ngủ."
Hôm sau.
Trần Tử Du bị đồng hồ báo thức đ·á·n·h thức, tắt đồng hồ báo thức, lại nằm ì trên giường một lúc mới dậy, thấy trong ly nước đầu giường, sờ thấy vẫn còn ấm, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, uống một hơi cạn sạch.
Từ trong phòng đi ra, thấy Đàm Việt ở dưới lầu đã chuẩn bị bữa sáng.
"Chào buổi sáng, có muốn ngủ thêm một chút nữa không?" Đàm Việt từ phòng bếp đi ra, đúng lúc thấy Trần Tử Du với bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ.
"Không ngủ, ngủ tiếp đi làm liền muộn mất." Trần Tử Du vặn vẹo thắt lưng, bẻ cổ, ngáp nói: "Đã nghỉ ngơi khỏe, tràn đầy s·ự s·ống trở lại."
"Vậy đi rửa mặt đi, bữa sáng lập tức xong ngay đây."
Bữa sáng Đàm Việt chuẩn bị sữa đậu nành và bánh quẩy.
Trần Tử Du rửa mặt xong, Đàm Việt đã ăn rồi.
Sau khi cùng nhau thưởng thức xong bữa sáng mỹ vị, hai người lái xe cùng nhau đến công ty.
Dọc đường ngắm phong cảnh, cùng với người yêu, tâm trạng hai người đều rất tốt.
Ngay cả khi kẹt xe cũng có người cùng mình trò chuyện.
Nhắc đến phòng vé của « Tuyệt Đỉnh Kungfu », Đàm Việt nói: "Mấy ngày nữa ta dự định tổ chức một buổi tiệc mừng công."
"Tổ chức ở đâu?"
Đàm Việt suy tư một lát rồi nói: "Hỏi ý kiến mọi người một chút, bất quá ta cảm thấy vẫn là ở Thiên Lĩnh đại tửu điếm đi."
Quán rượu cao cấp ở Kinh Thành không ít, Đàm Việt cũng không muốn cứ mãi đến một chỗ, bất quá những người trong công ty dường như vẫn luôn muốn đến Thiên Lĩnh đại tửu điếm.
Lần trước bỏ phiếu, Đàm Việt mới biết rõ mọi người thích địa điểm này đến nhường nào.
Tuyệt đại đa số mọi người đều chọn Thiên Lĩnh đại tửu điếm.
Đàm Việt tự nhiên sẽ tôn trọng lựa chọn của mọi người, một bộ phim điện ảnh có thể thành công, không thể thiếu sự cố gắng của mỗi một người trong đoàn làm phim.
"Lần này uống ít rượu thôi."
Trần Tử Du biết rõ không cho Đàm Việt u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u là chuyện không khả thi, chỉ có thể dặn hắn uống ít một chút.
"Không thành vấn đề."
Dọc đường vừa cười vừa nói, bất tri bất giác hai người đã đến Thôi Xán Entertainment.
Hai người vừa vào cửa, đập vào mắt toàn là nhân viên chào hỏi.
"Chào Trần tổng! Chào Đàm tổng!"
"Trần tổng chào buổi sáng!"
"Đàm tổng chào buổi sáng!"
"Trần tổng, Đàm tổng buổi sáng tốt lành!"
Đàm Việt cùng Trần Tử Du vừa đi vừa gật đầu đáp lại các nhân viên.
Cùng với việc phòng vé « Tuyệt Đỉnh Kungfu » một lần nữa đ·á·n·h vỡ kỷ lục phòng vé cao nhất lịch sử điện ảnh Bân quốc, trong công ty tràn ngập bầu không khí vui vẻ tưng bừng.
Đối với một công ty giải trí vừa mới bước chân vào hàng ngũ nhất lưu như bọn họ mà nói, sự phát triển của công ty bây giờ còn đang trong thời kỳ tăng trưởng.
Sau này còn rất nhiều không gian phát triển, tiền đồ cũng sẽ là một mảng quang minh.
Trần Tử Du cùng Đàm Việt cũng cảm nhận được không khí trong công ty, trong lòng rất cao hứng.
Một công ty có thể phát triển là nhờ thái độ làm việc tích cực của mỗi công nhân.
Chỉ có dưới sự cố gắng chung của tất cả mọi người, công ty mới có thể phát triển theo hướng tốt đẹp.
Đàm Việt đi tới phòng làm việc, gọi Trần Diệp qua.
"Đàm tổng."
"Tiểu Diệp, ngươi đi hỏi các nhân viên trong đoàn làm phim « Tuyệt Đỉnh Kungfu » xem bọn họ muốn tổ chức tiệc mừng ở đâu, vẫn theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số."
"Đã rõ."
Trần Diệp xoay người rời đi, lập tức đến bộ phận điện ảnh, nàng tương đối quen thuộc với đoàn làm phim này, tốc độ làm việc cũng tương đối nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận