Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 892: Quen thuộc

**Chương 892: Quen thuộc**
Trương Thánh Văn ở căn phòng cách vách chờ đợi, không ngừng uống nước. Lần thử vai này mang đến cho hắn cảm giác hoàn toàn khác biệt, điều đáng giá nhất chính là việc bản thân hắn được coi trọng.
Ngược lại, chính sự coi trọng này, đối với một người đã trải qua đủ loại thử thách như Trương Thánh Văn, lại khiến trong lòng hắn dâng lên cảm giác khẩn trương không rõ.
Nhiều năm qua, theo tuổi tác ngày một lớn, ở tầng lớp chót cùng của xã hội sờ soạng, lăn lộn, trải qua nhiều chuyện, tâm cảnh của hắn ngày càng thêm thành thục.
Nhưng duy chỉ có phần tôn trọng đối với chính cái nghề của mình, mới khiến tâm cảnh của hắn lại có chút xao động.
Gần mười mấy năm trở lại đây, toàn bộ làng giải trí đều coi trọng lưu lượng, địa vị của những diễn viên không có danh tiếng như bọn hắn có thể tưởng tượng được. Ở phim trường, họ thường xuyên bị hô tới quát lui, ngày càng không có địa vị.
Hắn sớm đã quen với việc người khác đối xử lạnh lùng với mình.
"Có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân khiến công ty giải trí Thôi Xán phát triển tốt như vậy!" Trương Thánh Văn chưa bao giờ nghĩ tới, với danh tiếng của chính mình, lại có thể nhận được vai diễn có quá nhiều đất diễn trong phim truyền hình của công ty giải trí Thôi Xán.
Hôm nay, có rất nhiều diễn viên đến thử vai, bản thân hắn có thể được chọn ngay tại chỗ, hắn cũng đã cảm thấy vô cùng may mắn, không dám hy vọng xa vời thêm điều gì.
Khi cả người khẩn trương, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, Trương Thánh Văn thỉnh thoảng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Bất quá hắn không hề oán trách.
Người khác thân là đại đạo diễn, không rảnh rỗi như chính mình, nói không chừng là bị chuyện gì đó nhất thời làm trì hoãn.
Trong nháy mắt, nước trong chén lại cạn, hắn đã uống bốn ly nước.
Quá mức khẩn trương, chỉ có thể thông qua việc uống nước để giải tỏa.
Trương Thánh Văn đặt chiếc ly duy nhất trong tay xuống, ngại không dám đi lấy thêm nước, sau đó bắt đầu ngẫm lại, xem có cần cải thiện những nội dung vừa mới thử vai không.
Dù sao chỉ có hai mươi phút để chuẩn bị, chỉ có thể thông qua kinh nghiệm tích lũy nhiều năm để phân tích nhân vật trong thời gian ngắn như vậy.
Tiếp đó, hắn lấy điện thoại di động trong túi ra, mở phần ghi chú, ghi lại những chỗ cảm thấy không hài lòng.
Khi mới bước chân vào nghề diễn viên, Trương Thánh Văn đi đến đâu cũng sẽ mang theo một chiếc laptop, ghi chép lại vấn đề của bản thân, sau đó tiến hành suy ngẫm, tổng kết.
Sau này, trong một cơ hội tình cờ, hắn thấy có người dùng điện thoại di động ghi chép lại một vài thứ, liền đem laptop đổi thành điện thoại di động.
Một lát sau, Trương Thánh Văn đứng dậy đi ra ngoài cửa, thấy một nhân viên làm việc đi vào, bèn hỏi: "Xin chào, xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?"
Từ sáng sớm tới công ty giải trí Thôi Xán, hắn chưa từng đi nhà vệ sinh, ở phòng họp lại uống quá nhiều nước, nhất thời có chút buồn.
"Bên này." Trương Thánh Văn theo sự hướng dẫn của nhân viên làm việc đi nhà vệ sinh. Sau khi từ nhà vệ sinh trở ra, hắn nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở cửa, hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồ đang tìm người.
Trương Thánh Văn không để ý, chuẩn bị trở về phòng họp tiếp tục chờ Lâm Thanh Dã.
"Xin chào, ngài là Trương Thánh Văn, Trương lão sư sao?"
Trương Thánh Văn "Ân, ân" gật đầu.
"Ta là thư ký của Đàm tổng, ta tên là Trần Diệp, mời đi theo ta, Đàm tổng đang ở phòng làm việc đợi ngài."
Sau khi buổi thử vai kết thúc, Đàm Việt trở về phòng làm việc. Vốn định để Lâm Thanh Dã trực tiếp qua đối thoại, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, quyết định vẫn là tự mình đi, thuận tiện cũng hiểu rõ hơn về con người Trương Thánh Văn, đối với việc quay phim truyền hình cũng có ích.
Vì vậy mới để Trần Diệp qua thông báo.
Trương Thánh Văn có chút kinh ngạc, Lâm Thanh Dã thì không đợi được, lại đợi được một đại Boss. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng theo Trần Diệp đi tìm Đàm Việt.
Hai người lên thang máy, đi đến tầng tám, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Suốt dọc đường đi, Trần Diệp cũng đang âm thầm quan sát Trương Thánh Văn, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với nàng: Biết điều, có lễ phép.
Rất nhiều người lần đầu tiên tới công ty giải trí Thôi Xán sẽ không nhịn được mà nhìn khắp nơi.
Vẻ bề ngoài hào nhoáng có đôi khi mang hàm ý xấu, nhưng có lúc hay lại là thứ cần thiết phải có.
Công ty giải trí Thôi Xán là công ty giải trí lớn thứ ba trong nước, những vẻ bề ngoài cần có vẫn phải có, rất nhiều nơi trang trí cũng tương đối đại khí, hoa lệ.
Điều khiến Trần Diệp cảm thấy Trương Thánh Văn biết điều còn có một điểm nữa, hai người suốt dọc đường đi không nói một câu, cũng không hỏi bất cứ điều gì.
Trước đây, những người ngoài khi biết Trần Diệp là thư ký của Đàm Việt, cũng sẽ hỏi một vài vấn đề, tìm hiểu một chút về tính cách, sở thích của Đàm Việt.
Đinh đông.
Thang máy dừng ở tầng tám.
"Trương lão sư, mời đi bên này."
"Cảm ơn!"
Hai người tới trước một cửa phòng làm việc, Trần Diệp khẽ gõ cửa.
"Vào đi."
Trần Diệp mở cửa nói: "Đàm tổng, Trương lão sư đến rồi!"
"Mời vào."
"Mời vào." Trần Diệp đưa tay ra ý bảo.
Đàm Việt đang pha trà, buông trà cụ xuống, đứng dậy chào đón, thể hiện sự tôn trọng của mình, nói: "Trương lão sư, ngại quá, để ngài đợi lâu như vậy."
"Không sao, thời gian không bao lâu, ngược lại khi về cũng không có việc gì, không bằng ở lại cảm nhận bầu không khí của quý công ty."
Trương Thánh Văn hơi có vẻ câu nệ.
"Trương lão sư, mời ngồi, trà vừa mới pha xong, nếm thử xem mùi vị thế nào?"
"Đàm tổng, ngài quá khách khí!" Trương Thánh Văn có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, trong đầu nghĩ, chính mình không xứng nha!
Trần Diệp rót trà xong, đóng cửa đi ra ngoài.
Đàm Việt nói: "Nếm thử trà này đi, ta cảm thấy mùi vị cũng không tệ."
Hai người là lần đầu tiên nói chuyện, để tránh lúng túng, Đàm Việt làm bầu không khí trở nên sôi động một chút, đồng thời hóa giải sự khẩn trương của Trương Thánh Văn.
"Cảm ơn." Trương Thánh Văn nhấp một ngụm nhỏ, tán dương: "Trà ngon."
Đàm Việt cười, giới thiệu một chút về tình trạng của trà.
Trương Thánh Văn nghiêm túc lắng nghe, thực ra trong lòng dâng lên sự khẩn trương.
Đàm Việt bây giờ là nhân vật truyền kỳ trong giới điện ảnh và truyền hình, mà chính mình chỉ là một diễn viên nhỏ sắp năm mươi, vào nghề hai mươi năm vẫn không có bao nhiêu danh tiếng, đối phương khách khí khiến hắn nhất thời có chút không biết làm sao.
Trải qua nhiều chuyện, ánh mắt nhìn người của Trương Thánh Văn cũng không tệ lắm, là thật lòng hay dối trá, liếc mắt là có thể nhìn ra.
Hiển nhiên, Đàm Việt đối với mình thật sự tôn trọng.
Đây chính là điều hắn đến bây giờ vẫn còn nghi hoặc, mình chỉ diễn một nhân vật nhỏ, tại sao Đàm Việt lại đối xử với mình như vậy?
Đàm Việt uống một ngụm trà, bắt đầu vào vấn đề chính, nói: "Trương lão sư, bây giờ ngài có phải hay không còn có chút nghi hoặc, tại sao vai diễn của ngài lại được xác định ngay tại chỗ?"
Trương Thánh Văn gật đầu.
"Bởi vì tiếp theo, ngài sẽ đóng vai một đại phản diện trong bộ phim truyền hình này." Đàm Việt giải thích: "Nhân vật này cũng là nam thứ của toàn bộ vở kịch, vai diễn rất nặng, về cơ bản không khác biệt lắm so với vai nam chính."
Nhân vật Cao Khải Cường là nam thứ trong « Bão táp », bất quá bằng vào diễn xuất xuất sắc, đã nhận được sự chú ý cực kỳ lớn, độ nổi tiếng trên mạng vượt xa nam chính.
Trương Thánh Văn trực tiếp ngây ngẩn, đại não nhất thời trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận