Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 776: Bài danh tăng lên

**Chương 776: Thứ hạng tăng lên**
Năm 2022, ngày 11 tháng 02.
Kinh thành.
Tòa cao ốc của Tổng cục Văn hóa.
Vừa đến phòng làm việc, Diệp Văn nhìn thấy mấy đóa hoa trên bệ cửa sổ có chút ủ rũ, vỗ nhẹ trán: "Bận rộn hồ đồ rồi, chừng mấy ngày không tưới nước cho tiêu rồi."
Gần đây, công việc ở Tổng cục Văn hóa đặc biệt nặng nề, văn kiện được đưa đến trước mặt Diệp Văn chất thành từng chồng.
Ngày ngày, trừ lúc ăn cơm, gần như toàn bộ thời gian của nàng đều dành để xử lý văn kiện.
Công việc hỗ trợ phát triển loại hình phim ngắn của Tổng cục Văn hóa vẫn đang tiếp tục.
Trong đó, mảng võ hiệp nhờ có « Công Phu » trợ lực, nên đạt được hiệu quả rõ ràng nhất, còn những loại hình phim ngắn khác thì có vẻ không mấy khả quan.
Diệp Văn cầm vòi hoa sen trống rỗng, đi vào phòng vệ sinh lấy nước.
Một chút rảnh rỗi luôn có thể giúp nội tâm phiền não có được chút bình tĩnh.
Làm vườn trên bệ cửa sổ, cũng là thói quen bao năm nay của nàng.
Diệp Văn thường tưới hoa để giải sầu mỗi khi bận rộn.
Tưới nước xong, dường như cây cối lại hồi sinh.
Diệp Văn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi, phiền não trong lòng rốt cuộc cũng được giải tỏa: "Bắt đầu công việc thôi."
Đặt bình tưới trong tay xuống, cầm lên tập văn kiện hôm qua chưa xử lý xong, sau đó nàng cho trợ lý gọi nhân viên có liên quan đến phòng làm việc.
"Các ngươi nói qua một chút tình hình trước mắt, cùng những khó khăn đang gặp phải." Diệp Văn chuẩn bị thay đổi một phương án suy nghĩ.
Ba người ngồi đối diện Diệp Văn lần lượt trình bày khó khăn của mình.
"Sau khi « Công Phu » công chiếu, đã khiến một số đạo diễn tìm lại được lòng tin, muốn thử sức với thể loại điện ảnh dần bị thời đại bỏ quên này, nhưng phần lớn đạo diễn vẫn giữ thái độ quan sát, không dám tùy tiện thử nghiệm."
"Gần đây, chúng ta đã trao đổi với không ít đạo diễn thế hệ trước, họ cảm thấy những gì họ có đã quá lỗi thời, không còn phù hợp với màn ảnh rộng hiện tại."
"Trong số các đạo diễn trẻ tuổi, số lượng người sẵn sàng thử sức cũng không nhiều."
Diệp Văn gật đầu, vấn đề khó khăn trước kia vẫn còn, bèn nói: "Nếu gia tăng mức độ hỗ trợ cho bọn họ thì xem họ có nguyện ý không?"
Trong tâm lý của Diệp Văn, nàng càng hy vọng giới điện ảnh Bân quốc có thể trăm hoa đua nở.
Vài người kia cũng không có lòng tin tuyệt đối, chỉ có thể nói sẽ đi thử một phen.
Làng giải trí tràn ngập tư bản, có được mấy ai giống như Đàm Việt, trong hoàn cảnh thị trường khắc nghiệt như vậy, có thể không màng danh tiếng bản thân mà đi làm một bộ phim võ hiệp.
Sau khi ba người rời đi, Diệp Văn tiếp tục xử lý văn kiện trong tay.
Không biết qua bao lâu, Diệp Văn rốt cuộc cũng xử lý xong năm phần văn kiện còn lại của ngày hôm qua.
Nhắm mắt, xoa trán, Diệp Văn cảm khái nói: "Xem ra ta thật sự già rồi."
Lúc còn trẻ, Diệp Văn dường như không biết mệt mỏi là gì, làm việc cả ngày, buổi tối vẫn rất có tinh thần.
Còn bây giờ, chỉ mới vài tiếng đồng hồ, Diệp Văn đã cảm thấy toàn thân đau nhức.
Điều khiến nàng nhận ra tuổi tác của mình, đó chính là tinh lực có chút không theo kịp nữa.
Diệp Văn đứng dậy khỏi ghế, vận động thân thể, tự cho mình nghỉ ngơi một chút, tiếp theo còn phải xử lý văn kiện mới được đưa tới hôm nay.
Cốc, cốc, cốc!
"Mời vào."
Diệp Văn đã ngồi xuống ghế, nhìn người tới, nói: "Chủ nhiệm Trần, có chuyện gì?"
Người bước vào là Trần Chí An, phụ trách mảng Internet.
Chỉ thấy Trần Chí An cầm trong tay một tập tài liệu, biểu hiện trên mặt có chút phong phú, đưa văn kiện cho Diệp Văn, nói: "Diệp cục, đây là danh sách bảng xếp hạng nhân vật công chúng đỉnh cấp mới nhất, ngài xem qua một chút."
Diệp Văn khẽ nhíu mày, thông thường, bộ phận Internet sẽ không cần Diệp Văn phải xem qua việc chỉnh sửa số liệu liên quan đến nghệ sĩ, chỉ cần gửi một bản thông lệ là được.
Hôm nay Trần Chí An đột nhiên tới, Diệp Văn suy đoán thứ hạng trong danh sách chắc chắn đã có biến động.
Bảng xếp hạng nhân vật công chúng đỉnh cấp trên cơ bản không có gì thay đổi, ngoại trừ việc Đàm Việt chen chân vào được.
Mà bây giờ lại có biến động, trong lòng Diệp Văn lờ mờ đoán được ai là người có thứ hạng phát sinh biến hóa.
Hàng Châu.
Gia viên ấm áp.
"Khụ khụ, khụ khụ."
Trong phòng ngủ không ngừng vang lên tiếng ho khan.
Lý Nguyên cảm giác phổi mình sắp bị ho văng ra ngoài.
Hôm trước, vừa tỉnh dậy hắn đã thấy hơi hoa mắt chóng mặt, toàn thân không có chút sức lực.
Nhìn hộp điều khiển điều hòa dưới thân, trên điều hòa hiển thị mười tám độ, Lý Nguyên biết mình có lẽ đã bị cảm.
Bình thường hắn đều để nhiệt độ điều hòa ở mức hai mươi hai độ.
Ở công ty làm việc cả ngày, sau khi tan ca, đến bệnh viện đo nhiệt độ cơ thể, thì đã sốt cao.
Bất đắc dĩ, hắn phải xin công ty nghỉ phép ba ngày, truyền nước hai ngày, triệu chứng sốt cao đã biến mất, nhưng giờ lại ho khan không ngừng, nước mũi chảy liên tục, thân thể có chút đau nhức.
Lý Nguyên uể oải ngồi dậy trên giường, đi tới phòng khách pha cho mình một ly thuốc cảm.
Mùa hè bị cảm sốt là một chuyện vô cùng khó chịu.
Mùa hè nóng bức, nhưng cơ thể lại có chút lạnh.
Leng keng leng keng.
Tiếng chuông điện thoại trong túi reo lên, là Triệu Nghiên gọi.
"Hôm nay anh cảm thấy thế nào rồi?"
Lý Nguyên kéo dài giọng mũi nặng nề: "Hôm nay không sốt, nhưng vẫn còn chảy nước mũi, khụ."
Lời còn chưa dứt, Lý Nguyên lại ho khan.
"Uống thuốc chưa?"
"Ừm ừm, vừa mới uống xong." Lý Nguyên uống thuốc thay trà, làm dịu cổ họng khô khốc.
"Lớn thế rồi mà khi ngủ còn có thể để hộp điều khiển dưới thân." Triệu Nghiên không nhịn được càu nhàu.
Hôm trước, nghe được nguyên nhân Lý Nguyên bị cảm, Triệu Nghiên rất là bất đắc dĩ.
"Cảm mạo, sốt đều là bệnh nhẹ, qua vài ngày là khỏe thôi mà." Lý Nguyên nói như không có chuyện gì.
"Còn nói là bệnh nhẹ, anh xem anh ho khan thành cái dạng gì rồi kìa."
Lý Nguyên uống cạn ly thuốc cảm còn lại.
"Em phải đi làm đây." Triệu Nghiên nhắc nhở: "Đừng quên đến bệnh viện truyền nước biển nhé."
Sau khi cúp điện thoại, Lý Nguyên nằm trên ghế sofa, cảm thấy không thoải mái, lại quay về phòng ngủ, nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
Nhìn đồng hồ sắp điểm mười giờ.
"Đúng rồi, hay là xem cái kia đi." Lý Nguyên mở trang web chính thức của Tổng cục Văn hóa.
Trong một khoảng thời gian dài, hắn luôn chú ý đến bảng xếp hạng nhân vật công chúng đỉnh cấp.
Đặc biệt là gần đây, khi doanh thu phòng vé của « Công Phu » phá vỡ kỷ lục cao nhất Bân quốc, hắn rất muốn biết thứ hạng của Đàm Việt có thay đổi hay không.
Bởi vì bộ phim « Công Phu », Lý Nguyên đã hoàn toàn trở thành fan hâm mộ của Đàm Việt.
Cho dù sau này Đàm Việt không làm phim võ hiệp nữa, hắn vẫn sẽ luôn ủng hộ.
Chưa kịp xem bảng danh sách, cổ họng lại ngứa ngáy, Lý Nguyên đặt điện thoại xuống, ho khan một tràng.
Cầm ly nước đầu giường lên, uống một ngụm, đã thấy dễ chịu hơn nhiều.
Uống nước xong, Lý Nguyên mới tiếp tục mở logo bảng danh sách nghệ sĩ.
"Ngọa tào." Ánh mắt vừa lướt đến màn hình điện thoại di động, Lý Nguyên liền kích động kêu lên, ngón tay bấm một cái vào nút tải lại.
Bây giờ Lý Nguyên có thể xác định, mình không hề nhìn lầm!
Thứ hạng của Đàm Việt trên bảng xếp hạng nhân vật công chúng đỉnh cấp, từ hạng bảy đã thăng lên hạng năm, tăng một lúc hai bậc!
Lý Nguyên không nhịn được vui mừng nói: "Đàm Việt lão sư thật quá mạnh mẽ."
Thực lực của mấy vị đại lão trên bảng xếp hạng nhân vật công chúng đỉnh cấp, mọi người đều biết rất rõ.
Những bảng xếp hạng khác có thể thay đổi từng giờ từng phút, chỉ có bảng xếp hạng nhân vật công chúng đỉnh cấp này là không dễ dàng thay đổi.
Kể từ khi Đàm Việt leo lên được bảng xếp hạng nhân vật công chúng đỉnh cấp, đây là lần đầu tiên thứ hạng của hắn được thăng tiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận