Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 810: Đại sự kiện

**Chương 810: Đại Sự Kiện**
Khoảng hơn sáu giờ chiều.
Bóng đêm buông xuống, đèn đường đã sớm bật sáng.
Đàm Việt vươn vai một cái rồi rời khỏi thư phòng. Bình thường khi không có công việc, ở nhà nghỉ ngơi, hắn thích ở trong thư phòng đọc sách.
Đi tới tầng hai, hắn lấy từ tủ rượu ra hai bình rượu trắng mà Hứa Hẹn thích uống rồi đi xuống nhà xe.
Cái gọi là mượn rượu giải sầu, với trạng thái hiện giờ của Hứa Hẹn, hắn cảm thấy hai bình rượu này có khi còn không đủ uống.
"Haizz, cũng chỉ có tên mập này uống thôi." Chiếc Bentley khởi động, rời khỏi tiểu khu Thụy Thiện.
Giờ này là lúc đường xá đông đúc nhất, Đàm Việt chỉ có thể chầm chậm di chuyển theo dòng xe cộ. Chỉ cần trên đường không có tai nạn giao thông, thì có thể đến nhà Hứa Hẹn trước bảy giờ.
Hơn nửa tiếng sau.
Đàm Việt đến tiểu khu chỗ Hứa Hẹn ở, đỗ xe xong, đeo khẩu trang, đội mũ, tay xách hai bình rượu xuống xe, lên thang máy đi tới nhà Hứa Hẹn.
Đàm Việt trực tiếp nhập mật mã ở cửa, mở cửa phòng.
"Ái chà, ta không nhìn nhầm chứ, rượu này mà ngươi cũng mang đến?"
Hứa Hẹn kích động đoạt lấy rượu, nhìn đi nhìn lại từ trên xuống dưới, nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, Đàm Việt đã hối hận vì xách hai bình rượu ngon này tới.
"Ta đây là sợ có vài người mất đi niềm tin vào tình yêu, độc thân cả đời."
Đàm Việt thay dép xong, nhìn bàn ăn sạch sẽ cùng với phòng bếp: "Hôm nay ăn gì?"
Chỉ thấy Hứa Hẹn nhấc lên một túi nilon từ trên ghế salon: "Ở đây này. Một gói đậu phộng còn có mấy cái cánh gà cay."
"Được, mở ra uống thôi."
Đàm Việt như ở nhà mình, từ trong ngăn kéo lấy ra hai cái ly, đặt trên bàn ăn, còn việc ăn gì cũng không quan trọng.
Mặc dù Hứa Hẹn vẫn luôn cười ha hả, nhưng Đàm Việt có thể cảm giác rõ ràng áp lực từ trên người Hứa Hẹn.
Đàm Việt vặn mở nắp bình, rót đầy hai chén.
Hứa Hẹn bưng chén rượu lên: "Nào, lão Đàm, làm thôi."
"Này." Đàm Việt do dự một chút, dù sao cũng là một ly rượu trắng, thấy Hứa Hẹn uống một hơi cạn sạch, trêu đùa: "Ngươi chậm một chút, ta chỉ lấy hai bình, uống xong là hết đấy."
Hứa Hẹn nhắm chặt mắt: "Vẫn là rượu này uống ngon."
Đàm Việt cũng uống cạn, còn chưa kịp đặt ly xuống, Hứa Hẹn đã cầm ly rượu đợi rót.
Sau đó, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Đàm Việt, hai người từ từ uống rượu, trò chuyện.
Rượu ngà ngà say.
Cồn dần dần bốc lên, Hứa Hẹn bắt đầu giãi bày nỗi phiền muộn của mình:
"Lão Đàm à, trải qua chuyện hôm nay, ta cảm thấy sau này không đi xem mắt nữa, vẫn là tự mình nghĩ biện pháp đi, xem mắt là việc không đáng tin cậy nhất."
"Nếu không phải trong nhà ngày ngày thúc giục, sợ bọn họ cuống cuồng lên, ta đã không đồng ý đi xem mắt."
Hứa Hẹn bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, trong nhà chỉ có một đứa con trai, cha mẹ không sốt ruột là điều không thể.
"Ngươi đó, cũng không biết ở công ty ngày ngày làm gì?"
Đàm Việt từ trước đến giờ vẫn đề nghị là hy vọng Hứa Hẹn có thể tự mình tìm một người.
"Với lại, mập mạp, chúng ta đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, tuổi tác không nhỏ, đến lúc tìm một người rồi."
"Ngươi đã gặp chuyện bết bát nhất khi đi xem mắt, sau này chỉ có càng ngày càng tốt hơn thôi."
Hứa Hẹn khẽ gật đầu.
Đàm Việt bưng chén rượu lên, hai người cụng ly.
Hứa Hẹn có tâm sự, uống rượu như có thêm 'buff', rượu trong ly vẫn chưa hề đứt đoạn.
Cồn làm Đàm Việt cảm thấy mí mắt mình càng ngày càng nặng.
"Lão Đàm, đừng ngủ ở đây, vào phòng ngủ mà ngủ."
Hứa Hẹn đỡ Đàm Việt về phòng ngủ, đắp kín chăn, còn bản thân hắn thì một mình ngồi trong phòng khách uống tiếp.
Vài ngày sau.
Kinh Thành.
Cao ốc Tổng cục Văn hóa.
Diệp Văn vẻ mặt ngưng trọng từ phòng họp đi ra, trở lại phòng làm việc, chau mày, dáng vẻ có vẻ rất tâm sự.
"Rất có tính khiêu chiến a." Phòng làm việc chỉ có Diệp Văn, những lời này là nàng nói cho chính mình nghe.
Tổng cục Văn hóa nhận được một chỉ thị từ cấp trên, việc này đối với nền giải trí trong nước trước mắt sẽ là một khảo nghiệm vô cùng lớn.
Cơ hội luôn đi kèm với nguy hiểm, nếu như có thể làm tốt thì cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng to lớn đối với nền giải trí Bân quốc.
Diệp Văn đang suy tư xem ai có thể tiếp nhận nhiệm vụ gian nan này, một lát sau lấy điện thoại di động ra gọi cho Đàm Việt.
"Diệp cục." Trong giọng nói của Đàm Việt mang theo chút nghi ngờ.
"Đàm tổng, bây giờ ngươi đang ở công ty sao?"
"Ở công ty, Diệp cục."
"Được, ta sẽ qua tìm ngươi ngay."
Diệp Văn sau khi cúp điện thoại, bảo thư ký an bài xe, trực tiếp đến Thôi Xán Entertainment.
Đàm Việt đặt điện thoại xuống, vẫn là vẻ mặt mờ mịt, trong điện thoại Diệp Văn không nói rõ chuyện gì, nhưng có thể khiến cục trưởng tổng cục văn hóa cấp bách như thế, nhất định không phải chuyện nhỏ.
Một lát sau, Trần Diệp bị gọi tới phòng làm việc.
Đàm Việt dặn dò:
"Tiểu Diệp, ngươi đi thông báo một tiếng cho các lãnh đạo cấp cao của công ty không có nhiều việc, bảo họ chuẩn bị một chút, cục trưởng Diệp một lát nữa sẽ đến."
Trần Diệp nén sự kinh ngạc trong lòng, đáp: "Vâng, Đàm tổng."
Chuyện khác không phải việc mình cần quan tâm, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Trước mắt, công việc chính mà mẫu thân đang thúc đẩy là ủng hộ sự phát triển của phim ngắn, bây giờ phim ngắn đang tiến hành sôi sục trên thị trường điện ảnh, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến nàng đến vào lúc này?
Đàm Việt đi tới phòng làm việc của Trần Tử Du: "Tử Du, cục trưởng Diệp Văn muốn qua, chúng ta cùng đi tiếp một chút đi."
"Có chuyện gì không?"
Trần Tử Du đặt công việc trong tay xuống, cũng có chút nghi hoặc.
Đàm Việt khoát tay, lắc đầu nói: "Không biết rõ, trong điện thoại nói không rõ ràng."
Hai người đồng thời lộ ra vẻ ngưng trọng, mặc dù không biết rõ là chuyện gì, nhưng có thể thấy được vô cùng quan trọng.
Đàm Việt truyền đạt nhiệm vụ xong, rất nhiều lãnh đạo cấp cao của Thôi Xán Entertainment rất nhanh đã xuất hiện ở đại sảnh tầng một.
Không lâu sau, một chiếc xe con màu đen xuất hiện, dừng ở cửa Thôi Xán Entertainment.
Đàm Việt cùng Trần Tử Du đi trước, dẫn theo mọi người ra ngoài nghênh đón Diệp Văn.
"Trần tổng, Đàm tổng, đã lâu không gặp."
Mọi người chào hỏi lẫn nhau.
Giới thiệu sơ qua, Đàm Việt biết rõ Diệp Văn tìm mình có việc, hơn nữa tương đối gấp, nên không an bài nhiều.
Cho các lãnh đạo cấp cao khác của công ty rời đi, cùng Trần Tử Du dẫn Diệp Văn đi tới phòng họp.
Trần Diệp rót nước xong, rời khỏi phòng họp.
Diệp Văn nói:
"Khoảng thời gian này, có thể làm cho các loại phim ngắn lại lần nữa sống động trên thị trường điện ảnh, Đàm tổng ngươi có công rất lớn, ta đại diện tổng cục văn hóa cảm tạ ngươi."
Đây cũng là một mục đích khác mà Diệp Văn đích thân tới.
Đàm Việt khiêm tốn nói: "Diệp cục ngài không nên quá khách khí, ngài ở đây cảm tạ, ta thật sự không dám nhận."
Trần Tử Du ở bên cạnh bổ sung: "Đây vốn là trách nhiệm của những người làm trong ngành giải trí như chúng ta."
Diệp Văn cảm khái nói: "Bân quốc có thể có những người làm trong ngành giải trí như các ngươi, nền giải trí Bân quốc hướng tới tương lai quốc tế là có hy vọng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận