Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1036: Gặp gia trưởng

**Chương 1036: Ra mắt gia đình**
Trần Tử Du gọi điện thoại cho mẹ.
"Tử Du, các con đã tới chưa?"
"Bọn con vừa tới Hàng Châu, về đến nhà còn một quãng đường nữa." Trần Tử Du còn đang lo lắng thời gian quá sớm, sẽ quấy rầy mẹ nghỉ ngơi.
"Được, không cần vội. Bố mẹ ở nhà chờ đây, cứ trực tiếp tới nhé, trong nhà đều đã thu dọn xong xuôi cả rồi." Trần mẫu cả đêm không ngủ được, chủ yếu là lo lắng cho con gái và Đàm Việt trên đường đi có an toàn không, buổi tối lái xe mà còn phải đi hơn 12 tiếng.
Ngoài ra, từ khi con gái xác nhận sẽ trở về, Trần mẫu liền bắt tay vào thu dọn đồ đạc trong nhà. Thực ra thì cũng đã sớm thu thập đâu vào đấy, hôm qua suốt cả buổi chiều vẫn còn đi khắp phòng xem chỗ nào chưa được ổn thỏa.
Dù sao lần này không giống như những lần trước, không phải con gái về một mình, mà con rể tương lai là một vị khách nhân quan trọng, cần phải thu xếp cho thật chu đáo.
"Mẹ, con cúp máy trước đây, bọn con tiếp tục lái xe."
"Chú ý an toàn nhé." Trần mẫu nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, rất sợ sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe an toàn.
Đàm Việt hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đường nào?"
"Chờ em một chút, em xem đã."
Đàm Việt hơi hé miệng, thăm dò nói: "Em không phải là đang xem chỉ đường đấy chứ?"
"Đúng vậy."
"Không tìm được đường về nhà sao?"
"Chính là chỗ này rồi." Trần Tử Du đặt điện thoại di động của mình lên giá đỡ điện thoại, chậm rãi nói: "Anh cũng biết rõ em luôn ở kinh thành, cho dù có về nhà cũng là dịp cuối năm ở nhà đợi mấy ngày rồi lại đi, rất ít khi về, đặc biệt là từ khi bố mẹ em chuyển đến Hàng Châu, số lần trở về càng ít hơn."
Đàm Việt nhìn qua chỉ đường trên điện thoại, khoảng cách đến nơi cần đến còn hơn nửa tiếng nữa, hít sâu một hơi để giải tỏa căng thẳng trong lòng, chầm chậm điều khiển xe theo chỉ dẫn của thiết bị dẫn đường mà xuất phát.
"Đây là đang ở ngoại ô sao?"
Trần Tử Du lắc đầu nói: "Không phải, ở khu trung tâm thành phố đây."
Theo chiếc xe tiến vào khu trung tâm, xe cộ trên đường dần dần đông đúc hơn, Đàm Việt dần dần giảm tốc độ xe, mặc dù có thiết bị dẫn đường, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên tới Hàng Châu, đối với đường sá không quen thuộc, lỡ đi nhầm thì còn phải trì hoãn thêm thời gian.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người vừa nói chuyện, khoảng cách đến nơi cần đến càng ngày càng gần.
"Đoạn đường còn lại cứ giao cho em." Trần Tử Du nhìn thấy những con phố quen thuộc, trong nháy mắt tìm được đường về nhà, nhưng điện thoại di động vẫn vang lên âm thanh chỉ đường, để Đàm Việt thuận lợi lái xe.
"Không ngờ ở đây lại có một phong cảnh đặc biệt như vậy!"
Đàm Việt cứ nghĩ sẽ là một nơi rất phồn hoa, náo nhiệt. Nhưng khi xe lái đến khu vực này, lại không có quá nhiều người, phóng tầm mắt ra xa là những con đường ngay ngắn, cùng với đủ loại cây xanh tươi tốt.
"Đương nhiên rồi, đây là mẹ em cố ý chọn địa điểm đấy, cảm thấy phong cảnh rất tuyệt."
Đàm Việt gật đầu một cái.
Phong cảnh quả thực rất đẹp, khu vực này không có nhà cao tầng, gần như đều là biệt thự riêng biệt.
"Chính là chỗ này!" Lời vừa dứt, xe liền bị chặn lại.
Trần Tử Du nói với bảo vệ số tòa nhà, sau khi xác nhận xong, xe liền được phép đi vào.
"Sắp tới rồi sao?" Trong giọng nói của Đàm Việt rõ ràng mang theo sự căng thẳng, nhịp tim đều có phần tăng nhanh.
"Nếu em nhớ không nhầm, phía trước còn hai nhà nữa." Trần Tử Du vẫn luôn quan sát xung quanh.
Khu vực này đều là biệt thự độc lập, phong cách thiết kế có sự khác biệt khá lớn, đặc biệt là sân vườn, có nhà thì trồng nhiều loại hoa cỏ, có nhà thì lại có đài phun nước.
"Phía trước là tới rồi!"
Trước một căn biệt thự, có một đôi vợ chồng trung niên và một người thanh niên đang đứng.
Xe còn chưa tới, Trần Tử Du hạ cửa kính xe xuống vẫy tay.
Đôi vợ chồng trung niên đó là Trần phụ và Trần mẫu, người thanh niên là em trai của Trần Tử Du, Trần Tường.
"Mẹ." Trần Tử Du xuống xe gọi.
"Dọc đường đi chắc mệt lắm phải không?" Trần mẫu quan tâm hỏi.
Hai người vừa nói chuyện, Trần phụ và Trần Tường đã đi về phía Đàm Việt.
"Chào chú!" Đàm Việt vội vàng chào hỏi.
Trần phụ cười nói: "Tiểu Việt, trên đường vất vả rồi, lái xe lâu như vậy."
"Không sao ạ, cháu và Tử Du thay phiên nhau lái, không có mệt lắm."
"Chào anh Việt." Trần Tường chào hỏi.
Hai người trước đây đã từng gặp mặt, không quá xa lạ nhưng cũng không phải là quá quen thuộc.
"Tiểu Việt, lái xe lâu như vậy, mệt mỏi rồi." Trần mẫu đi tới.
Đàm Việt nói: "Không sao ạ, chào dì!"
"Mau vào đi thôi, đừng đứng ngoài này nữa, hai đứa lái xe lâu như vậy, chắc chắn mệt lắm rồi, có gì thì vào nhà rồi nói." Trần mẫu vội vàng sắp xếp mọi người đi vào.
Đàm Việt mở cửa xe sau ra, lấy đồ từ ghế sau: "Thưa chú, thưa dì, cháu không biết rõ hai bác thích gì, nên có mang đến một ít quà, hy vọng hai bác sẽ thích."
Trần mẫu nói: "Tiểu Việt, sau này đến chơi không cần mang quà cáp gì đâu, ở đây chúng ta cái gì cũng có."
"Lần đầu tiên tới, vẫn là nên có chút quà, ha ha."
Với sự giúp đỡ của Trần Tử Du và Trần Tường, đồ đạc ở ghế sau mới được mang hết vào trong.
Đi vào trong biệt thự, có thể thấy một khu vực trồng các loại hoa cỏ, còn một khu vực khác thì trồng rau.
Trần mẫu nói: "Dì và chú của con vốn làm về ăn uống, vẫn luôn có thói quen tự trồng rau, ban đầu khi mua nhà ở đây, một phần nguyên nhân là vì có sân vườn, trong sân có thể trồng được nhiều loại rau."
Trần phụ tiếp lời, cười nói: "Lúc mới mua thì toàn là cây xanh, ta không thích mấy thứ đó lắm, nên bây giờ đã tự mình tìm người làm lại hết."
Sân của biệt thự rộng khoảng 300 mét vuông.
"Cháu thấy tự mình trồng rau ăn rất tốt, ở kinh thành muốn tìm một căn nhà như vậy không hề dễ dàng."
Mọi người vừa cười nói vừa đi vào trong biệt thự.
Biệt thự có tổng cộng bốn tầng, ba tầng trên mặt đất và một tầng hầm.
Tầng hầm chủ yếu là khu vực nghỉ ngơi giải trí, tầng một là phòng khách và phòng bếp.
Tầng hai và tầng ba chủ yếu là phòng ngủ và khu vực nghỉ ngơi.
Ngoài ra còn có một sân thượng lớn lộ thiên.
"Chị Lưu, mang điểm tâm lên đây đi." Trần mẫu nói.
Chị Lưu là người giúp việc theo giờ.
"Tiểu Việt ăn chút điểm tâm đi, đã chuẩn bị xong rồi."
Trần Tử Du nhanh nhảu đáp: "Dạ được, con cũng sắp c·hết đói rồi đây."
"Dì đã làm phiền mọi người quá rồi."
Trần mẫu xua tay nói: "Không phiền gì đâu, tiện thể cả nhà cùng ăn luôn."
Rất nhanh, đủ loại thức ăn được bưng lên bàn, nhìn qua là biết đã được chuẩn bị rất chu đáo.
Trần phụ và Trần mẫu vốn là người làm ăn, nên không hề có chuyện để không khí bị trùng xuống, vừa ăn cơm, vừa trò chuyện về đủ thứ chuyện.
Chẳng mấy chốc mà bữa điểm tâm kết thúc.
Trần phụ nói: "Lái xe cả đêm, hai đứa thay phiên nhau chắc cũng mệt rồi, Tiểu Việt, con lên lầu nghỉ ngơi trước đi."
"Cảm ơn chú." Ăn no xong, Đàm Việt quả thực cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Trần mẫu nói: "Tường Tường, đưa anh con lên lầu nghỉ ngơi đi."
"Vâng ạ."
"Thưa chú, thưa dì, con xin phép lên trước."
"Đi đi con."
Trần Tường đưa Đàm Việt lên tầng hai.
"Anh Việt, phòng của anh được sắp xếp ở đây, có gì không quen thì cứ nói với em nhé."
"Cảm ơn em, không có gì không quen cả, chỉ là làm phiền mọi người rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận