Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1001: Về nhà ăn tết

**Chương 1001: Về nhà ăn Tết**
"Ngủ ngoài đường thật tốt!"
Hai người vừa cười nói vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Trần Tử Du tỉnh còn sớm hơn cả Đàm Việt, nhìn đồng hồ trên điện thoại di động đã hơn năm giờ, đặt điện thoại xuống định ngủ tiếp, nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng có loại hưng phấn khó tả.
Mặc dù đây là lần thứ hai chính thức đến nhà Đàm Việt, nhưng tâm trạng hiện tại vẫn giống hệt như lần đầu.
Trời mùa đông sáng muộn, hai người quyết định đợi trời sáng hẳn rồi mới xuất phát.
Trần Tử Du không ép mình ngủ nữa, nằm trên giường lướt điện thoại, xem kênh video ngắn.
Mãi đến hơn bảy giờ mới thức dậy đi chuẩn bị bữa sáng.
"Hôm nay sao dậy sớm vậy?" Đàm Việt sau khi rửa mặt, chuẩn bị dậy làm bữa sáng, xuống lầu mới phát hiện bữa sáng đã chuẩn bị xong.
"Không ngủ được nên dậy thôi." Trần Tử Du nói: "Mau tới ăn cơm đi."
Hai người ăn xong bữa sáng, thu dọn xong rồi lái xe rời khỏi khu Thụy Thiện.
"Hôm nay thời tiết hình như không tốt lắm." Trần Tử Du ngồi ghế phụ lái, mặt có chút ngưng trọng.
Nếu trên đường về nhà mà có tuyết rơi nhiều, rất có thể sẽ không thể đi đường cao tốc, đi quốc lộ chắc chắn sẽ tốn thêm thời gian.
"Mấy ngày gần đây thời tiết quả thật không tốt lắm."
Xe đi qua đường ETC, lên đường cao tốc.
"Trên đường chắc sẽ có tuyết." Trần Tử Du tra cứu tình hình thời tiết dọc đường trên điện thoại di động.
"Không sao, trên đường chúng ta lái chậm một chút."
Trần Tử Du đặt điện thoại xuống, khẽ lẩm bẩm: "Ngàn vạn lần đừng có tuyết rơi nha."
Trên điện thoại di động hiển thị mấy nơi đi qua đều có tuyết rơi nhiều, không khỏi lo lắng.
"Yên tâm đi, chúng ta hôm nay nhất định về đến nhà."
Đàm Việt nhìn thời gian hiển thị trên định vị, chuyên tâm quan sát tình hình đường sá.
.
Chỉ cần không phải tuyết rơi quá lớn, trong tình huống bình thường đường cao tốc sẽ không bị phong tỏa.
Lúc này đang là thời gian nghỉ của nhiều người, trên đường cao tốc xe cộ cũng khá đông. Đặc biệt là đoạn đường mới ra khỏi Kinh Thành, khiến Đàm Việt có cảm giác như đang lái xe trong nội thành, giữa chừng còn gặp phải mấy vụ tai nạn xe.
Thời tiết xấu, trời âm u, tốc độ xe chậm đi rất nhiều.
Hơn hai giờ sau, xe dừng lại ở một khu phục vụ.
Để tránh gây chú ý quá nhiều, Đàm Việt cố ý tìm một khu phục vụ tương đối nhỏ, tới nơi liền mang theo khẩu trang, mũ, cả người cũng rúc vào trong quần áo rồi mới xuống xe.
Đang lúc hai người nghỉ ngơi, Hứa Ngạn gọi điện tới.
"Trên đường có tuyết rơi không?"
Đàm Việt nhìn thời tiết bên ngoài: "Không có, nhưng mà trời xám xịt, thời tiết rất kém, ngươi sẽ không còn chưa lên đường chứ?"
Hứa Ngạn cũng là tự mình lái xe về nhà.
"Còn chưa đâu, mới vừa thức dậy ăn một chút gì đó, định lát nữa đi, hơn bốn giờ là về đến nhà." Hứa Ngạn không thèm để ý nói.
"Thu dọn một chút rồi mau lên đường đi, thời tiết này không biết lúc nào sẽ đổ tuyết xuống."
"Ta lập tức lên đường."
"Hắn còn chưa đi sao?" Trần Tử Du hỏi.
Đàm Việt đặt điện thoại xuống, cười nói: "Chưa đâu, tên mập này không đến tối là không về nhà."
Hai người trên xe trò chuyện một lát, rồi tiếp tục lên đường về nhà.
May mắn là thời tiết vẫn luôn xám xịt nhưng không có tuyết rơi, xe thuận lợi đến thành phố Tể Thủy.
"Bây giờ tuyết rơi cũng không sao, chúng ta sắp tới nhà rồi." Đàm Việt vừa dứt lời, trên bầu trời liền bay lên những bông tuyết nhỏ, táp vào kính xe.
"Này..."
Đàm Việt tay trái vỗ nhẹ một cái lên miệng, cảm thấy mình hơi bị miệng quạ đen rồi, trong lòng thầm cầu nguyện: Hy vọng đừng có tuyết rơi lớn, nếu không tên mập kia không biết rõ lúc nào mới có thể về đến nhà.
Thời tiết quả thực không tốt lắm, rất có thể sẽ có tuyết rơi nhiều.
Đã lâu chưa về, thành phố Tể Thủy không có phát sinh quá nhiều biến hóa, những con phố quen thuộc, những trung tâm thương mại quen thuộc, những công trường quen thuộc.
"Còn nhớ con phố kia không?"
"Dĩ nhiên là nhớ." Khóe miệng Trần Tử Du bất giác nhếch lên, lộ ra nụ cười.
Lần trước khi tới, hai người đã đi dạo một vòng trên con phố này, Đàm Việt thiếu chút nữa bị nhận ra.
"Hai ngày nữa chúng ta quay lại đi dạo một chút."
"Được nha!" Trần Tử Du không chút do dự đáp ứng: "Lần này ngươi phải cải trang kỹ một chút."
Hai người vừa cười vừa nói, rất nhanh đã đến căn nhà cũ ở ngoại ô.
Cửa nhà đã treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ lớn.
"Cuối cùng cũng đến rồi!" Đàm Việt đỗ xe ở bãi đất trống đối diện cổng.
Trần Tử Du hít một hơi thật sâu để điều chỉnh sự kích động trong lòng: "Đi thôi."
"Nhiều đồ quá, mang từng này trước đã, lát nữa lại quay lại lấy."
Hai người tay đã xách không nổi, trong cốp xe còn rất nhiều đồ.
"Tiểu Việt, Tử Du."
Âm thanh từ phía sau cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
"Ba mẹ, sao mọi người lại ra ngoài này." Đàm Việt nghiêng đầu, nhìn thấy cha mẹ, chị dâu còn có cô bé Đàm Hinh: "Chị dâu."
Lý Ngọc Lan cười nói: "Nếu không phải bé Đàm Hinh nghe được tiếng xe của các con, chúng ta còn không biết đâu. Đã bảo các con rồi, về nhà không cần mang nhiều đồ như vậy."
Trần Tử Du nói: "Dì, con đã lâu không tới, những thứ này đều là mang cho mọi người và chị dâu ạ."
"Lần sau tới không cần mang đồ nữa, đều là người một nhà, mang đồ nữa là khách khí rồi."
Đàm Hinh ở bên cạnh đã ôm lấy Đàm Việt: "Chú út, cuối cùng chú cũng về rồi."
"Lâu như vậy không gặp, cao hơn rồi, mau nhìn xem dì mua đồ cho cháu có thích không?"
"Cảm ơn dì, dì mua đồ gì cháu cũng thích." Đàm Hinh ôm chặt lấy quà của mình.
Ba Đàm nói: "Bên ngoài lạnh quá, mau vào nhà đi."
"Đi thôi."
Cả nhà mỗi người đều cầm rất nhiều đồ mang vào, Đàm Việt phải chạy đi chạy lại hai chuyến mới đem hết quà vào trong.
"Con, uống chút trà cho ấm người."
"Cảm ơn dì."
Trần Tử Du ngồi nói chuyện cùng Lý Ngọc Lan và chị dâu.
"Chị dâu, đây là em mua cho chị một ít đồ trang điểm, không biết bình thường chị thích dùng loại gì."
"Quà này quý trọng quá."
"Chị cứ nhận đi, món quà này là em cố ý chuẩn bị cho chị."
"Vậy thì cất đi." Lý Ngọc Lan nói.
"Cám ơn em, Tử Du."
Cả nhà ngồi cùng nhau trò chuyện một lúc, một bữa tối thịnh soạn được dọn lên bàn.
"Tử Du không cần khách khí, cứ coi như là về nhà mình." Lý Ngọc Lan nụ cười trên mặt chưa hề dứt, gắp một miếng thịt đặt vào bát Trần Tử Du.
"Cảm ơn dì."
Đàm Việt nói: "Đã lâu không được ăn cơm nhà, ngon hơn cả đầu bếp làm."
"Ngon thì ăn nhiều một chút, các con quanh năm suốt tháng bận rộn công việc, giữa chừng cũng không biết về được mấy lần, ta một thân tài nấu ăn cũng không biết làm cho ai ăn."
"Mấy ngày này dì có thể trổ tài rồi."
Lý Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn Trần Tử Du: "Tử Du, mấy ngày này có muốn ăn gì thì cứ nói với ta."
Trong tiếng nói cười rôm rả, cả nhà cùng nhau ăn cơm tối.
Lúc này, Hứa Ngạn vừa mới đến thành phố Tể Thủy.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận