Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 1034: Phiên ngoại chi Hứa Nặc bi thảm

**Chương 1034: Phiên ngoại về nỗi khổ của Hứa Nặc**
"Mẹ à, mẹ nói chuyện xa quá rồi đấy, đến giờ con còn chưa có bạn gái, thì lấy đâu ra gia đình nhỏ mà nấu cơm cho? Hơn nữa sau này kể cả khi con có gia đình, là đàn ông trụ cột trong nhà, sao có thể xuống bếp nấu nướng được? Nếu có làm thì cũng phải là phụ nữ làm."
Đối với mẹ mình, Hứa Nặc có rất nhiều điều không đồng tình.
Nếu là bình thường, hắn sẽ không phản bác, nhưng hôm nay hắn có uống chút rượu, đầu óc có phần không tỉnh táo, nên không giữ ý, trực tiếp cãi lại mẹ.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hừ lạnh của mẹ, "Dạo này con có thời gian thì về nhà một chuyến, có việc lớn chờ con."
"Việc lớn gì ạ?"
"Về nhà xem mắt, vốn tưởng rằng con ở kinh thành cũng có thể từ từ xem mắt, tìm bạn gái, nhưng bây giờ thời gian lâu như vậy trôi qua, vẫn không thấy tin tức gì."
"Xem ra là ta và cha con đ·á·n·h giá con hơi cao, con ở kinh thành tự mình tìm bạn gái không nổi, hay là về nhà xem mắt đi, ta và cha con trước kia có đồng nghiệp, nhà họ có mấy cô nương, còn có mấy người quen giới thiệu mấy cô gái có điều kiện không tệ, con đều có thể đến xem thử."
Hứa Nặc nghe xong, lập tức toát mồ hôi trán, không biết là do hơi nóng của rượu hay là do lời của mẹ làm cho nghẹn lời.
"Mẹ, bây giờ con rất bận, con không phải là công chức quèn như trước kia, bây giờ là phó tổng giám đốc bộ phận chương trình, mỗi ngày rất nhiều việc, phải xử lý văn kiện mấy chục đến cả trăm phần, làm gì có thời gian về nhà?"
"Không được, con bận đến mấy cũng phải về, đúng rồi, phó tổng của công ty các con không phải Đàm Việt sao? Con và cậu ta lại còn là bạn tốt nhiều năm, con nói với cậu ta một tiếng không phải được rồi sao? Cứ về đi, bên này mẹ còn có số điện thoại của mẹ Đàm Việt, nếu như con khó nói, mẹ trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ Đàm Việt, để bà ấy nói với Đàm Việt, cho con nghỉ phép, cho con về nhà xem mắt."
"Mẹ, mẹ đừng có làm loạn, bây giờ con đang làm việc, không có nhiều thời gian chạy đi chạy lại, hơn nữa bây giờ Đàm Việt không ở kinh thành, con nói với cậu ấy cũng không được."
"Bây giờ Đàm Việt không ở kinh thành? Ở đâu?"
"Cậu ấy đi Hàng Châu."
"Đi Hàng Châu làm gì?"
Hứa Nặc há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra những lời định nói.
Nếu như hắn nói cho mẹ biết Đàm Việt đi Hàng Châu là để gặp cha vợ và mẹ vợ tương lai.
Chắc hẳn mẹ hắn sẽ càng thúc giục hắn mau về nhà xem mắt, hai người là bạn tốt nhiều năm, bây giờ Đàm Việt đã bắt đầu đi trên con đường hôn nhân, mà hắn vẫn còn đ·á·n·h quang c·ô·n, một mình đ·ộ·c thân.
"Không có gì, cậu ấy đi Hàng Châu là có việc, c·ô·ng ty lớn như vậy, mỗi ngày phải xử lý rất nhiều việc, khắp cả nước đều có việc, cậu ấy thường xuyên phải đi công tác."
"Được rồi, được rồi, được rồi, mẹ mặc kệ Đàm Việt đi đâu công tác, mấy ngày nữa con phải về nhà! Không có thương lượng gì cả, cho dù việc trong c·ô·ng ty con nhiều đến đâu, lớn đến đâu, cũng không quan trọng bằng việc lớn hôn nhân. Tr·u·ng quốc chúng ta từ xưa tới nay đã có câu tục ngữ, 'Bất Hiếu Hữu Tam, vô hậu vi đại' (*). Bây giờ con đã hơn ba mươi tuổi, con xem bạn bè cùng lứa tuổi với con, có ai còn chưa thành gia lập nghiệp? Tiểu Tôn hàng xóm, người ta đã có ba đứa con rồi, con trai lớn đều bắt đầu học trung học rồi, Tiểu Tôn đó cũng chỉ lớn hơn con nửa tuổi."
(*) Bất Hiếu Hữu Tam, vô hậu vi đại: Có ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.
Hứa Nặc nghe một chút, đầu óc liền n·ổ tung.
"Đồ ăn bên này của con sắp nguội rồi, không nói với mẹ nữa, con cúp máy đây."
Hứa Nặc thật sự không muốn nói chuyện với mẹ nữa, trực tiếp cúp điện thoại, ném điện thoại di động lên ghế sô pha, cầm bình rượu quốc hầm tr·ê·n bàn trà rót vào trong ly rượu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Một ngụm lớn rượu trắng xuống bụng, trong dạ dày Hứa Nặc truyền tới một trận cảm giác nóng rát.
Một luồng hơi nóng trực tiếp từ x·ư·ơ·n·g cụt xông thẳng lên t·h·i·ê·n Linh Cái.
Đây chính là rượu mạnh 53 độ, cho dù là Hứa Nặc có t·ửu lượng rất tốt, bình thường cũng sẽ không uống mạnh như vậy.
Hôm nay thật sự là bị sự việc chọc giận, nên mới uống một ngụm lớn rượu trắng.
Chỉ là tâm lý hắn vẫn cảm thấy phiền não và buồn bực, rất nhiều chuyện chất chứa trong đầu hắn, làm cho hắn suýt nữa không thở nổi.
Việc trong c·ô·ng ty chỉ là phụ, chủ yếu là áp lực từ gia đình.
Hắn là người Hà Đông truyền thống, coi trọng nhất hiếu đạo.
Cha mẹ bên kia đưa ra yêu cầu và điều kiện, hắn thật sự không cách nào cự tuyệt, dù là hắn đã từ Hà Đông Tỉnh chạy trốn đến kinh thành bên này, cách xa ngàn dặm, lại có một sợi tơ không nhìn thấy được, kéo hắn và mẹ hắn lại với nhau. Đoạn tơ này thật c·h·ặ·t buộc lấy cổ hắn, mà một đầu khác lại thật c·h·ặ·t nắm trong tay mẹ hắn, khiến cho hắn giống như một con r·ố·i, không thể làm theo ý mình, chỉ có thể nghe theo sự định đoạt của người khác.
Trong lòng chứa quá nhiều chuyện, Hứa Nặc đã không để ý tới phản ứng nóng rát từ dạ dày.
Đinh đinh đinh.
Lúc này, điện thoại di động vừa mới bị hắn ném lên ghế sô pha, đột nhiên lại truyền đến âm thanh rung, hắn đưa tay cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, p·h·át hiện là mẹ gọi điện thoại tới.
Hắn biết rõ ràng là vừa rồi mình trực tiếp cúp điện thoại của mẹ, đã chọc giận bà, bây giờ là tìm đến mình tính sổ.
Chỉ là đàn ông sau khi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, và trước khi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ Hứa Nặc, tính khí rất lớn, căn bản không quan tâm đến mẹ hắn, trực tiếp lại cúp máy.
Suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp mở danh bạ, chặn số điện thoại di động của mẹ.
Sau khi làm xong những việc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi tiếp tục u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, cầm lên rượu trắng rót cho mình một ly nữa.
Hứa Nặc nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong lòng hắn thật sự là phiền muộn.
Gắp một miếng t·h·ị·t l·ợ·n n·h·é·t vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g nuốt xuống, có một số việc mình có thể tiêu hóa, nhưng có một số việc cần phải tìm một người để bày tỏ.
Có thể hắn không có bạn gái, lúc này người duy nhất hắn có thể nghĩ đến là Đàm Việt, người huynh đệ tốt đã quen biết vài chục năm của hắn.
Hứa Nặc cầm điện thoại di động lên tìm số điện thoại Đàm Việt, trực tiếp gọi tới.
Ong ong ong.
Điện thoại di động reo một hồi, nhưng lại không có người bắt máy.
Hứa Nặc nhíu mày, không biết rõ Đàm Việt để điện thoại di động ở đâu, hay là có chuyện gì xảy ra, hắn suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Trần t·ử Du để hỏi thăm tình hình hay không.
Bất quá nghĩ lại, lúc này Đàm Việt có thể đang ăn cơm cùng người nhà họ Trần, không có thời gian nghe điện thoại cũng là bình thường, nếu như mình t·ù·y t·i·ệ·n gọi điện thoại tới, nói không chừng sẽ còn quấy rầy đến bọn họ.
"Thôi, đợi lát nữa rồi nói."
Không nghĩ nữa chuyện Đàm Việt, Hứa Nặc lại bắt đầu phiền muộn chuyện của mình, mẹ hắn bảo hắn về nhà một chuyến, trong lòng hắn thật sự là không muốn về, nhưng đó là yêu cầu của người lớn, hắn không cách nào cự tuyệt.
Chỉ có thể xin nghỉ phép mấy ngày ở c·ô·ng ty, về nhà một chuyến.
"Ai."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận