Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 28: Càng loạn càng cần trầm trụ khí

**Chương 28: Càng hỗn loạn càng phải giữ bình tĩnh**
Bên ngoài tòa nhà lớn của Đài truyền hình Hà Đông, dưới bóng cây ven đường.
Đàm Việt búng nhẹ tàn thuốc, thậm chí không thèm nhìn Chu Tiểu Quang.
Xét về tuổi tác, Chu Tiểu Quang trạc ba mươi tuổi, lớn hơn Đàm Việt không ít, nhưng hiện tại Đàm Việt lại khiến Chu Tiểu Quang cảm thấy khác xa những gì gã nghe được trước đó. Những thông tin mà gã có về Đàm Việt như một kẻ "gà mờ" mới vào nghề chẳng hề chính xác một chút nào.
Mẹ kiếp, thằng nhóc này không phải đang cố tỏ vẻ bí hiểm ở đây chứ?
Chu Tiểu Quang hắng giọng một tiếng, cũng không gọi Đàm Việt là thầy Đàm nữa. Mới vừa rồi tâm tình dâng lên đều bị Đàm Việt phá vỡ, giống như đang đi tiểu giữa chừng, đột nhiên bị ép dừng lại loại cảm giác đó. Gã nói thẳng: "Ta đã được điều chuyển đến ban giải trí, cậu biết rồi chứ?"
Đàm Việt "ừm" một tiếng.
Trước đây Chu Tiểu Quang có ý kiến với hắn, Đàm Việt đều biết, chẳng qua là cảm thấy sau này thời gian còn dài, có thể từ từ hòa hoãn quan hệ hai người.
Chỉ là hắn không ngờ Chu Tiểu Quang lại có thành kiến với mình lớn như vậy, đến mức muốn từ ban thiếu nhi điều sang ban giải trí. Loại chuyện khó giải quyết này, Đàm Việt không tin Chu Tiểu Quang có thể làm được một cách dễ dàng, không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu công phu.
Nếu Chu Tiểu Quang còn chưa đi, Đàm Việt có thể khách khí từ từ chiều theo Chu Tiểu Quang. Nhưng bây giờ người đã đi rồi, cũng chẳng có gì cần phải giữ mối quan hệ tốt với hắn để duy trì sự hòa hợp trong tổ tiết mục. Đàm Việt cũng sẽ không "mặt dày mày dạn" nịnh bợ.
Chu Tiểu Quang vốn tìm Đàm Việt là muốn "được nước làm tới," chỗ này không giữ người thì có chỗ khác. Nhưng thấy phản ứng bình thản của Đàm Việt, trong lòng gã lại có chút không thoải mái.
"À, khi «Lượng Lượng kể chuyện» sắp b·ị c·ắt, ta đã biết cơ hội của ta đến rồi. Đàm Việt, cậu biết không? Lúc đó gần như tất cả mọi người trong kênh đều đang nói, ta sẽ trở thành tổng sản xuất. Bao gồm cả ta."
Chu Tiểu Quang không biết h·út t·huốc, chỉ có thể hút khói t·h·u·ố·c của người khác, nhìn Đàm Việt.
Đàm Việt khẽ cười một tiếng, nói: "Là ta c·ư·ớ·p mất vị trí của anh rồi?"
Chu Tiểu Quang nói: "Cậu có thể cho là như thế, mặc dù ta nhờ quan hệ điều chuyển đến ban giải trí, vốn dĩ sau này cũng sẽ chú ý tới cậu. Ngược lại ta muốn nhìn xem, cậu với cái tiết mục «Trí Tuệ Thụ» này rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu."
Đàm Việt d·ậ·p tắt t·à·n t·h·u·ố·c, ném đầu lọc vào t·h·ùng rác, nói: "Đây cũng là nguyên nhân anh rời đi sao? Anh cho rằng anh rời đi rồi thì «Trí Tuệ Thụ» sẽ không làm tiếp được nữa hả? Không hề."
Chu Tiểu Quang giơ tay lên xua làn khói mỏng, lạnh lùng nhìn Đàm Việt.
Gã tốn bao công sức để điều chuyển đi, cũng vì không muốn để người khác chê cười. Trước đó, rất nhiều người cho rằng chức tổng sản xuất lần này sẽ rơi vào tay gã, không ngờ đột nhiên lại nhảy ra một Đàm Việt. Trước đây được những người khác tâng bốc quá cao, bây giờ ngã xuống mới thê thảm làm sao.
Coi như những người khác không nói gì, Chu Tiểu Quang tự trong lòng cũng chán ghét, không muốn hạ mình trước mặt Đàm Việt, nếu không sẽ bị người ta cười vào mặt.
Quan trọng hơn là gã sau khi được điều chuyển đi, muốn xem xem «Trí Tuệ Thụ» có thể trụ được lâu dài hay không.
Một kênh thiếu nhi của đài, lượng người xem vốn đã ít, hơn nữa «Trí Tuệ Thụ» lại tiếp nối khung giờ của tiết mục «Lượng Lượng kể chuyện» trước đó, từ 21 giờ đến 22 giờ.
Ha ha, giờ này, bọn trẻ cơ bản đều bị cha mẹ đuổi lên giường, tỷ suất người xem mà cao mới là chuyện lạ!
Nếu «Trí Tuệ Thụ» sau khi p·h·át sóng, hiệu quả không tốt, cũng sẽ không tránh được vận mệnh bị cắt.
Đến lúc đó, sẽ cho Tổng thanh tra và Chủ nhiệm thấy được, lựa chọn ban đầu là sai lầm.
Đàm Việt là một kẻ mới, căn bản không thể đảm đương nổi vị trí tổng sản xuất của một tiết mục.
Đến thời điểm đó, gã chỉ cần tìm người nói vài lời với Chủ nhiệm, biết đâu gã còn có thể trở về, khôi phục lại cục diện.
Chẳng qua, những lời này, Chu Tiểu Quang sẽ không nói với Đàm Việt.
Vốn dĩ gã gọi Đàm Việt ra, là muốn khoe khoang một chút. Gã làm trong đài đã bảy, tám năm, kinh nghiệm phong phú chứ không phải hạng xoàng, quan hệ rộng, Đàm Việt - một kẻ nghiệp dư sao có thể sánh bằng.
Ngươi, Đàm Việt, cho dù có làm tổng sản xuất, thì cũng đừng mơ tưởng vượt mặt ta. Ta đây bây giờ đã sang ban giải trí rồi. Mẹ nó có giỏi thì ngươi theo ta sang tận ban giải trí xem?
"Thầy Đàm, hãy thể hiện cho tốt vào nhé, ta mỏi mắt mong chờ, hi vọng mấy tuần sau, ta không phải nghe tin «Trí Tuệ Thụ» bị cắt bỏ."
Chu Tiểu Quang nhẹ nhàng cười, nói xong xoay người đi vào tòa nhà Đài truyền hình.
Đàm Việt chưa vội quay về, tiếp tục rút một điếu t·h·u·ố·c ra đốt.
"Ha ha."
Đàm Việt cười lạnh.
Hắn không phải nguyên chủ. Nếu là nguyên chủ chưa t·r·ải qua sự đời đối mặt với tình huống khó giải quyết này, lại thêm Chu Tiểu Quang - một lão làng gây khó dễ, nhất định sẽ vò đầu bứt tai.
Nhưng đời trước hắn làm PR trong giới giải trí nhiều năm như vậy, tuy không phải người chủ trì, nhưng cũng đích thân t·r·ải qua rất nhiều sự kiện lớn. Chu Tiểu Quang với chút sóng gió này, thật sự không làm khó được hắn.
Ý tứ trong lời nói của Chu Tiểu Quang, chẳng qua chỉ là muốn nói, chẳng bao lâu nữa, mình sẽ hối hận mà rời đi.
Đàm Việt hít sâu một hơi t·h·u·ố·c, mắng một tiếng "kệ m* nó."
Đối với việc Chu Tiểu Quang nhằm vào mình, hiện tại Đàm Việt không có nhiều thời gian đối phó, chỉ có thể gác lại tính sổ sau. Bây giờ tinh lực chủ yếu của hắn, vẫn là phải làm tốt «Trí Tuệ Thụ».
Đây là căn bản trước mắt của hắn, «Trí Tuệ Thụ» nếu như không làm tốt, đi vào vết xe đổ của «Lượng Lượng kể chuyện», hậu quả thật đúng là sẽ không khác biệt lắm với những gì Chu Tiểu Quang đã nói.
Hắn không phải là loại tổng sản xuất "râu ria" lâu năm, tỷ như Tần Ái Quốc có thâm niên, một tổng sản xuất lâu năm, coi như «Dân Gian Tạp Đàm» bị cắt rồi, Tần Ái Quốc cũng sẽ chỉ bị điều sang tổ tiết mục khác tiếp tục làm tổng sản xuất. Chế độ đãi ngộ và phúc lợi vẫn giữ nguyên.
Nhưng Đàm Việt lại không giống như vậy. So sánh mà nói, hắn vẫn là một người mới, lần này làm tổng sản xuất «Trí Tuệ Thụ» là lần đầu tiên hắn nắm quyền chủ trì. Mặc dù hắn không chính tai nghe nói, nhưng từ Chu Tiểu Quang, Hứa Hẹn và những người khác mà biết được, vấn đề về thâm niên này của hắn đang bị không ít người chỉ trích.
Nếu không có thành tích, kết cục của hắn chính là hối hận rời đi, tiếp tục làm một nhân viên kế hoạch bình thường. Dù không đến mức bị đuổi khỏi đài truyền hình, nhưng quá mất mặt!
Hắn - Đàm Việt - đường đường là một người "x·u·y·ê·n không", chẳng lẽ lại để mất mặt như vậy sao?
Bất quá, chính bởi vì rủi ro càng lớn, thu hoạch càng lớn.
Nếu «Trí Tuệ Thụ» có thể mang đến tỷ suất người xem khả quan, vị trí của hắn ở đài truyền hình Tể Thủy xem như tạm thời ổn định. Nếu «Trí Tuệ Thụ» thành công vang dội, vậy thì vấn đề thâm niên bị chỉ trích bấy lâu nay có đáng gì?
Người có năng lực đi tới đâu cũng được trọng dụng, chỉ có kẻ bất tài mới lôi thâm niên ra để nói chuyện.
Nói cho cùng, hắn vẫn cần một cơ hội để chứng minh bản thân!
«Trí Tuệ Thụ» là tiết mục đầu tiên của hắn, liệu có thể tiến xa hơn hay không, trận chiến này cực kỳ quan trọng!
Cũng may mặc dù hắn trong nghề này vẫn chưa được tính là có kinh nghiệm phong phú, nhưng bù lại «Trí Tuệ Thụ» lại là một tiết mục giải trí chất lượng. Tự tin thì vẫn có một ít.
"Hô!"
Thở mạnh ra một làn khói trắng, Đàm Việt lúc nãy nhíu mày vì Chu Tiểu Quang và áp lực công việc, giờ mới giãn ra một chút.
D·ậ·p tắt đầu t·h·u·ố·c lá, ném vào t·h·ùng rác, Đàm Việt giơ tay lên xoa mặt, tự lên tinh thần để đối phó với cục diện sau đó.
«Trí Tuệ Thụ» chỉ vừa mới bắt đầu, có thể nói là đang trong giai đoạn sơ khai, công việc bộn bề, lộn xộn, nhưng Đàm Việt biết rõ, càng trong thời điểm này, hắn càng không thể mất bình tĩnh, luống cuống tay chân.
Công việc nhiều không đáng sợ, lộn xộn cũng không đáng sợ. Việc hắn phải làm, chính là giữ bình tĩnh, từ trong mớ hỗn độn này tìm ra một sợi dây, từng bước giải quyết, từng nút thắt tháo gỡ.
Lấy điện thoại di động ra, xem thời gian, đã 22 giờ 20 phút.
Đàm Việt suy nghĩ một chút, lúc này, vẫn nên tìm người để thỉnh giáo kinh nghiệm mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận