Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 272: Bị điêu thần mắng keo kiệt?

Chương 272: Bị tượng thần mắng keo kiệt?
Trần Tử Du không cười nổi, hít sâu một hơi, gọi Chu San vào, nói: "A San, cô gọi Đàm Việt đến đây một chuyến."
Chu San có chút kỳ quái nhìn Trần Tử Du, không hiểu sao cảm thấy mấy ngày nay Trần tổng đối xử với Đàm lão sư có chút khác thường, trước kia Trần tổng đều gọi là Đàm lão sư, mấy ngày nay không hiểu sao toàn gọi thẳng tên rồi?
"Ừ, được." Trong lòng mặc dù có nghi ngờ, nhưng Chu San không hỏi ra.
Sau khi Chu San rời đi, Trần Tử Du che ngực, ban đầu vì để "đào" được Đàm Việt, nàng trả giá cao, đó là cảm thấy chủ yếu là dùng tiền lương trăm vạn một năm để lôi kéo Đàm Việt, còn lại điều kiện phân chia lợi nhuận càng là để tăng thêm, chỉ cần Đàm Việt có thể vực dậy mảng tiết mục của công ty, cho hắn thêm một ít tiền thì có sao?
Nhưng... Hơn năm trăm vạn đã vượt quá mức bình thường!
Dựa theo hợp đồng ký với Đàm Việt, lợi nhuận tiết mục, Đàm Việt muốn chia một phần mười.
Tuy nói 55 triệu này còn phải nộp thuế, tiền cầm tay sẽ không nhiều như vậy, nhưng hướng đi lợi nhuận của « Joyful Comedians » không chỉ có mỗi tiền quảng cáo, chỉ là tiền quảng cáo chiếm phần lớn.
Đủ loại lợi nhuận gộp chung vào một chỗ, Đàm Việt phỏng chừng có thể bỏ túi số tiền cũng ngót nghét sáu trăm vạn.
Đây là điều Trần Tử Du không bao giờ ngờ tới.
Mặc dù nàng cũng biết, không có Đàm Việt, mảng tiết mục của công ty vẫn sẽ không có khởi sắc. Cũng sẽ không có nhãn hàng nào chi ra hơn năm chục triệu tiền quảng cáo.
Nhưng hiểu thì hiểu, rõ ràng là rõ ràng, Trần Tử Du sẽ không "quỵt" tiền của Đàm Việt, nhưng vẫn tiếc nuối chứ sao.
Áo vest màu đen căng phồng, phập phồng lên xuống.
Trần Tử Du quyết định chủ ý, hôm nay còn phải "chặt đẹp" Đàm Việt một lần nữa, mấy tiệm cơm cao cấp ở kinh thành cứ lởn vởn trong đầu.
Làm thịt!
Người này tâm tư thâm sâu, tự cho hắn là bạn bè tin cậy. Hắn lại coi mình là bạn gái cũ? Còn là bạn gái cũ đời trước?
Trần Tử Du không phải người ngu, căn bản không tin, nhưng biểu tình lúc ấy của Đàm Việt không giống giả bộ.
Liên tưởng đến việc trước kia Đàm Việt giở trò "tay heo mặn" với mình, sau đó còn từ Tể Thủy theo đuôi mình tới kinh thành, Trần Tử Du có lý do suy đoán, Đàm Việt có phải hay không là thèm muốn chính mình.
Có phải hay không... Ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại muốn "ăn" ta?
Trần Tử Du ở phương diện tình cảm có thể nói là một tờ giấy trắng, tuổi tác mặc dù không nhỏ, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn dồn tinh lực vào sự nghiệp, rất ít khi có thời gian suy nghĩ chuyện tình cảm của mình.
Bất quá loại người có trí tưởng tượng phong phú, tất cả đều là người đơn bạc trong phương diện tình cảm. Giống như trên mạng có một vài truyện yêu đương, "cẩu lương", là "cẩu độc thân" viết, nhiệt liệt. Độc giả là "quý tộc độc thân", xem đến cuồng nhiệt. Còn những người có đời sống tình cảm phong phú thực sự mà viết sách, ngược lại bị độc giả cho là không được, quá giả tạo.
Cốc, cốc, cốc.
Cửa phòng làm việc bị gõ.
"Vào đi." Trần Tử Du điều chỉnh lại cảm xúc, suy nghĩ làm sao lựa lời ngon ngọt để cho Đàm Việt mời ăn cơm, vớt vát lại một ít tổn thất, trên mặt liền treo lên nụ cười ôn hòa.
Nhìn Đàm Việt vào cửa, Trần Tử Du chỉ cái ghế đối diện bàn làm việc, cười nói: "Đàm lão sư, mời ngồi."
Đàm Việt gật đầu một cái, ngồi vào đối diện, nhìn về phía Trần Tử Du, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh rộng lớn chiếu vào, hắt lên người Trần Tử Du, trên tóc, trên gương mặt, trên cổ.
Đàm Việt nhẹ nhàng cười hỏi: "Trần tổng, ngài tìm tôi là có chuyện gì?"
Trần Tử Du nói: "Đàm lão sư, bộ phận thị trường bên kia đã đàm phán xong nhãn hàng cùng giá cả của « Joyful Comedians » rồi sao?"
Nghe vậy Đàm Việt sáng mắt lên, « Joyful Comedians » kỳ một phát sóng xong, hắn liền lấy được hơn trăm ngàn tiền chia. Lúc ấy chỉ là kiếm một ít tiền từ lưu lượng truy cập web, còn chưa có tiền quảng cáo chia.
Đàm Việt muốn mua xe, còn muốn mua nhà.
Ý tưởng rất tốt, chỉ là không có tiền, hắn suy nghĩ làm sao kiếm tiền đây.
Giờ khắc này, Đàm Việt đối với Trần Tử Du lại tăng thêm rất nhiều thiện cảm, lúc trước hắn cho rằng mỗi tháng một trăm ngàn tiền lương căn bản là rất cao, nhưng bây giờ mới phát hiện, quan trọng nhất vẫn là phần chia kia, chỉ cần Đàm Việt sáng tác tiết mục, đều có thể chiếm cứ một thành lợi nhuận cuối cùng của tiết mục đó.
Phần chia này có thể không hề ít a, so với tiền lương căn bản của hắn còn cao hơn!
Đàm Việt hiểu, đối với "Tống nghệ internet" mà nói, lợi nhuận từ lưu lượng truy cập không phải một con số nhỏ, nhưng tiền quảng cáo mới thật sự là "món hời".
« Joyful Comedians » thành tích rất tốt, dựa theo tính cách của Trần Tử Du, tiền quảng cáo nếu đàm phán xong, chắc chắn sẽ không thấp, trong lòng Đàm Việt nhất thời tràn đầy mong đợi.
"Trần tổng, tiền quảng cáo đàm phán được bao nhiêu?" Đàm Việt mở miệng hỏi.
Nghe vậy Trần Tử Du, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút, đôi môi mấp máy, mới nói: "Quý đầu tiên, 55 triệu."
"Hít!"
Nghe được Trần Tử Du nói tiền quảng cáo của « Joyful Comedians » là 55 triệu, Đàm Việt không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Người tốt!
Kiếp trước và kiếp này, hắn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Đàm Việt biết dựa theo thành tích của « Joyful Comedians », bán ra cái giá tiền quảng cáo này là bình thường, nhưng đây dù sao cũng là hơn năm chục triệu, thứ lỗi cho hắn, đúng là vẫn còn chưa "mở mang tầm mắt" với những "cảnh lớn" của xã hội.
Đàm Việt không nói tiếp, mà là ở tâm lý yên lặng tính toán, chính mình đại khái có thể nhận được bao nhiêu.
Cuối cùng, Đàm Việt trong bụng mừng thầm.
Xe không thành vấn đề, ngược lại nhà ở thì còn thiếu một chút.
Dù sao hiện tại ở cũng thoải mái, Đàm Việt tạm thời không vội mua nhà dọn nhà, hắn quyết định, tháng này tiền lương về, hắn phải đi tiệm Mercedes-Benz 4S rước một chiếc xe.
Công ty bây giờ cho xe cũng không tệ, nhưng Đàm Việt vẫn muốn mua chiếc xe thuộc về mình, hơn nữa đời trước hắn và Giai Giai hai người đều thích Mercedes-Benz, hy vọng sau này có tiền có thể mua một chiếc.
Nghĩ đến Giai Giai, Đàm Việt theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên mặt Trần Tử Du.
Trần Tử Du một mực suy nghĩ buổi tối muốn "làm thịt" Đàm Việt một vố, đang muốn mở miệng, liền thấy Đàm Việt "trần trụi" tràn đầy khát vọng nhìn mình chằm chằm. Nhìn chằm chằm mặt mình.
Trần Tử Du nghiêm mặt lại, trợn mắt nhìn sang.
Đàm Việt rất nhanh hoàn hồn, nhưng lại không thu hồi ánh mắt, ngược lại nghênh ngang đón ánh mắt của Trần Tử Du, mắt đối mắt.
Hai người ánh mắt giao nhau, phảng phất có dòng điện xẹt qua.
"Ngươi làm gì trừng mắt nhìn ta?"
"Ta muốn."
Đàm Việt ho nhẹ một tiếng, nói: "Nghe được « Joyful Comedians » có thể có nhiều tiền quảng cáo như vậy, hơi xúc động."
Trần Tử Du cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía văn kiện hợp đồng quảng cáo trong tay, nói: "Chỉ cần chúng ta ổn định thành tích của « Joyful Comedians », Quý thứ hai, thứ ba, quý bốn, tiền quảng cáo còn vượt xa bây giờ."
Nói đến kiếm tiền, con mắt của Trần Tử Du phảng phất sáng lên.
Đàm Việt nhẹ nhàng cười cười.
Trần Tử Du cũng cười theo nói: "Đàm lão sư, căn cứ hợp đồng quy định, tháng sau tiền lương của anh có thể lên tới năm triệu."
Đàm Việt cười càng xán lạn: "Nhờ phúc của công ty."
Trần Tử Du cười nói: "Tối nay anh rảnh không? Ăn chung bữa cơm?"
Đàm Việt ha ha cười một tiếng, nhưng trong lòng sinh cảnh giác, lần trước hắn lại bị Trần Tử Du "chặt" một trận, hắn đảo ngược không phải không nỡ bỏ tiền, chủ yếu là người quen nghèo đột nhiên bỏ ra nhiều tiền như vậy ăn một bữa cơm, cảm thấy rất không đáng giá.
Đàm Việt lắc đầu nói: "Không đi."
Trần Tử Du sắc mặt không khỏi suy sụp, chưa từ bỏ ý định nói: "Tôi giới thiệu cho anh mấy nhà hàng nổi tiếng ở kinh thành, người bình thường không biết đâu, anh đi rồi tuyệt đối sẽ không hối hận, thật sự không đi sao?"
Đàm Việt tiếp tục lắc đầu, nói: "Không đi."
Trần Tử Du: "..."
Keo kiệt!
—————
PS:
Cảm ơn 【 Tinh Không Vật Ngữ 】 đại lão đã thưởng 500 Qidian tệ cho Tề Tuyết. Có độc giả thưởng cho Mạt Mạt, có độc giả thưởng cho An Noãn, cũng có độc giả thưởng cho Tề Tuyết rồi.
Viết chậm quá, hôm nay chắc không có canh [3] rồi, sáng sớm mai nhé.
Mọi người ngủ sớm một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận