Từ Ly Hôn Bắt Đầu Vui Chơi Giải Trí

Chương 432: 1 cắt làm rồi công ty

Chương 432: Một nhát cắt thẳng tay, sa thải nhân viên
Trong phòng làm việc, Trần Tử Du và Chu San đang nói chuyện.
Đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, cả hai người đều bất giác nhíu mày.
Chu San định lên tiếng trách mắng, Trần Tử Du luôn luôn coi trọng quy củ, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, đây có thể nói là phạm vào đại kỵ của Trần Tử Du.
Chỉ là, khi Chu San quay đầu lại, nhìn thấy người vừa tới, những lời đến bên miệng lại bị nuốt trở vào.
"Đàm... Tổng giám đốc Đàm?"
Chu San kinh ngạc nhìn Đàm Việt đang đứng ở cửa.
Chỉ là sắc mặt của Đàm Việt, quả thực khó coi rõ ràng.
Chu San có chút không quen, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, đây là lần đầu tiên nàng thấy Đàm Việt bộ dạng này.
Khi thường thấy một người tính khí tốt, đột nhiên thấy hắn tức giận, sự tương phản này, thật sự rất dọa người.
Mới vừa rồi Trần Tử Du còn đang nói với Chu San, Đàm Việt trong quá trình phát triển của công ty đã đóng vai trò cực kỳ quan trọng, bây giờ Đàm Việt với vẻ mặt rõ ràng có chuyện như vậy tìm tới, không phải là đã xảy ra đại sự gì chứ?
Sau khi Trần Tử Du nhìn thấy người tới là Đàm Việt, hàng lông mày đang nhíu chặt, cũng dần giãn ra.
Nàng thấy Đàm Việt biểu tình không được tốt, nghi hoặc hỏi: "Thầy Đàm, anh đây là... Là có chuyện gì xảy ra sao?"
Đàm Việt nhìn hai người đối diện, nói: "Tổng giám đốc Trần, có một số việc, ta muốn nói riêng với cô một câu."
Nghe vậy, Trần Tử Du liền bảo Chu San ra ngoài trước.
Chu San thấy trạng thái Đàm Việt không ổn, lo lắng cho sự an toàn của Trần Tử Du, mặc dù Đàm Việt cơ bản không thể nào làm ra chuyện gì tổn thương Trần Tử Du, nhưng bây giờ nhìn tình huống của Đàm Việt, có lẽ là đã bị kích thích gì đó. Còn thật không dám khẳng định, chờ một lát sẽ có hay không có chuyện gì.
Trần Tử Du vẫy tay với Chu San, nàng tin tưởng Đàm Việt.
Chu San bất đắc dĩ, chào hỏi Đàm Việt một tiếng, rồi đi ra khỏi phòng làm việc, thuận tiện đóng cửa lại. Chỉ là nàng không đi xa, đứng ở cửa phòng làm việc, nàng sẽ không nghe lén hai người trò chuyện cái gì, phòng làm việc cách âm tương đối tốt, cũng không nghe được lời nói bên trong, nàng chỉ là nghe xem có động tĩnh gì lớn hay không, một khi có tiếng giãy giụa, nàng sẽ trực tiếp xông vào.
Tạm thời không đề cập tới việc Chu San đứng ở cửa, bây giờ trong phòng làm việc của tổng tài, Trần Tử Du và Đàm Việt bốn mắt nhìn nhau.
Trần Tử Du nhận ra tâm tình Đàm Việt không tốt, sắc mặt nặng nề.
Nàng còn tưởng rằng là công ty xảy ra chuyện gì trọng yếu, chỉ vào chiếc ghế đối diện, nói với Đàm Việt: "Thầy Đàm, anh ngồi trước đi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Đàm Việt "ừ" một tiếng, kéo ghế ra, ngồi xuống, sau đó mới nói: "Tổng giám đốc Trần, là có một ít chuyện, tôi tới nói với cô một chút."
Thái độ của Đàm Việt, khiến Trần Tử Du càng nhíu mày chặt hơn.
Nàng hiểu Đàm Việt, nếu không phải chuyện trọng yếu, Đàm Việt chắc chắn sẽ không dùng giọng nói này.
Nhưng bây giờ Đàm Việt nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, có chút bình thản, nhưng lại tạo thành sự tương phản cực mạnh với sắc mặt của hắn.
Sắc mặt của Trần Tử Du trịnh trọng, gật đầu một cái, nói: "Thầy Đàm, anh nói đi."
Đàm Việt chậm rãi hít thở hai cái, hơi bình phục tâm trạng một chút, sau đó mới mở miệng.
Hắn kể lại những chuyện hôm nay nghe được từ Mạt Mạt, cùng với tình cờ nghe được những lời bàn tán của nhân viên phòng nhân sự với Trần Tử Du.
Có liên quan tới Tề Khải và Mạt Mạt.
Đàm Việt không có thêm mắm thêm muối, hắn không phải tới để tố cáo với Trần Tử Du, cũng không phải tới để minh oan với Trần Tử Du, hắn chỉ là kể lại với Trần Tử Du những gì hắn nghe được hôm nay.
Cụ thể Trần Tử Du sẽ xử lý như thế nào, Đàm Việt không quan tâm.
Trần Tử Du nghe Đàm Việt nói xong, sắc mặt càng ngày càng đen, trên khuôn mặt thanh tú, tràn đầy băng sương.
Khó trách... Khó trách Đàm Việt lại hùng hổ tìm tới.
Trước hết không bàn tới mối quan hệ giữa Mạt Mạt và Đàm Việt, cho dù bây giờ Trần Tử Du nghe được những chuyện này, cũng không khỏi tức giận dị thường.
Là một người phụ nữ làm việc trong môi trường công sở, nàng ghét nhất chính là những chuyện quấy rối ở nơi làm việc.
Các công ty khác cũng có lệnh cấm đối với hành vi này, nhưng còn lâu mới nghiêm khắc được như công ty giải trí Thôi Xán.
Các hành vi khác, vi phạm quy tắc của công ty, có lẽ chỉ là mấy lỗi nhỏ hoặc là lớn hơn, thậm chí còn có thể chiếu cố nương tay, nhưng chuyện quấy rối nơi công sở, Trần Tử Du luôn luôn không khoan nhượng!
Nghĩ đến Tề Khải, Trần Tử Du trong lòng không khỏi mắng to đồ ngu ngốc.
Nàng vẫn thật không nghĩ tới, Tề Khải lại là loại người như vậy.
Chỉ là, nàng cũng không nghi ngờ Đàm Việt sẽ lừa dối nàng, có lẽ ấn tượng Tề Khải để lại cho nàng, vẫn luôn không được tốt, không được chính diện, chỉ là một thuộc hạ đi theo nàng nhiều năm, tất nhiên, thuộc hạ này tương đối có năng lực.
Đi theo mình nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, huống chi Tề Khải vẫn có rất nhiều công lao, nếu không, cũng sẽ không để hắn làm phó tổng tài.
Trần Tử Du đối với chuyện quấy rối nơi công sở không khoan nhượng, cho dù Tề Khải phạm phải chuyện này, Trần Tử Du cũng sẽ không bỏ qua, chỉ là nếu không có người đến tìm nàng nói chuyện này, hoặc là người đến tìm nàng không phải Đàm Việt, Trần Tử Du nể tình Tề Khải nhiều năm đi theo mình, có lẽ sẽ xử lý nhẹ tay hơn một chút.
Nhưng lần này người tới tìm nàng là Đàm Việt, lại không thể xử lý đơn giản được.
Mặc dù Đàm Việt không phải tới để tố cáo, nhưng theo Trần Tử Du, điều này so với việc Đàm Việt tố cáo còn nghiêm trọng hơn.
Bởi vì nàng thật sự không dám xác định, nếu mình không xử lý tốt, Đàm Việt sẽ nhìn nhận chuyện này thế nào, có thể nào phẫn nộ mà nghỉ việc hay không?
Công ty không thể chịu tổn thất mất đi Đàm Việt.
Theo như Trần Tử Du hiểu Đàm Việt, hắn thật sự có thể làm ra loại chuyện này.
Trần Tử Du theo bản năng, muốn lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, nhưng lần này, tay nàng lại mò mẫm một hồi trong túi mà không thấy.
Nàng đã, có một thời gian không hút thuốc lá.
Không có thuốc lá, Trần Tử Du cũng không để ý, cơn nghiện thuốc lá của nàng, đã ngày càng nhỏ đi.
Trần Tử Du khẽ cười một tiếng, đưa tay vén nhẹ mái tóc trước trán, tóc của nàng cũng ngày càng dài, đã đến độ dài ngang vai.
"Thầy Đàm, xin anh chờ một chút, chuyện này, tôi sẽ xử lý tốt."
Trần Tử Du hứa hẹn với Đàm Việt.
Nàng trong lòng đã có quyết định, Tề Khải rất quan trọng, nhưng trong quá trình phát triển của công ty, hắn đóng vai trò lại không phải quá mức quan trọng, so sánh với vai trò của Đàm Việt, hoàn toàn không thể sánh nổi.
Đàm Việt gật đầu cười, nói: "Được, tổng giám đốc Trần, nếu không có việc gì, tôi ra ngoài trước."
Trần Tử Du khẽ gật đầu.
Đàm Việt đứng lên, kéo ghế ra, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Đàm Việt, Trần Tử Du đan hai bàn tay vào nhau, đặt ở trên bàn làm việc, mãi đến khi Đàm Việt rời khỏi phòng làm việc, nàng mới hoàn hồn.
"Tề Khải, đúng là đầu óc mê muội."
Trần Tử Du không khỏi mắng chửi.
Gia Cát Lượng rơi nước mắt chém Mã Tắc, còn biểu hiện có chút thương tâm. Tất nhiên, theo Trần Tử Du, Tề Khải đối với nàng, còn lâu mới quan trọng như Mã Tắc đối với Gia Cát Lượng.
Chỉ là Tề Khải dù sao cũng là lão thần đi theo nàng rất nhiều năm, nếu có thể, để hắn an ổn trong công ty vinh quang dưỡng lão, cũng là được.
Nhưng mà, sự tình phát triển đến mức này, Tề Khải còn muốn giữ thể diện ở trong công ty, vậy thì không thể nào.
Bất quá, cho tới bây giờ, hết thảy đều là lời nói từ một phía của Đàm Việt.
Cho dù Trần Tử Du tin tưởng lời nói của Đàm Việt, nhưng vẫn cần phải điều tra.
Cầm điện thoại riêng lên, ấn một cái, nàng chuẩn bị gọi cho Chu San, chỉ là nàng còn chưa kịp đặt điện thoại lên tai, cửa phòng làm việc đã bị gõ, rất nhanh, Chu San liền từ bên ngoài đi vào.
"Chị Tử Du, chị không sao chứ?" Chu San đi tới, nhìn Trần Tử Du, mở miệng hỏi.
Mới vừa rồi nàng nhìn thấy Đàm Việt sắc mặt nghiêm túc đi vào, còn lo lắng có chuyện gì, chỉ là vừa mới sau khi Đàm Việt rời đi, biểu tình lại không còn nghiêm túc như vậy, thậm chí còn cười với mình một tiếng.
Điều này cũng khiến Chu San có chút mơ hồ.
Suy nghĩ một chút ở bên ngoài, vẫn là đi vào, hỏi thăm tình hình của Trần Tử Du.
Trần Tử Du thấy là Chu San, đặt điện thoại xuống, nói: "Sao em lại tới đây nhanh như vậy?"
Chu San nói: "Chị Tử Du, em cũng không có đi, vẫn luôn chờ ở cửa phòng chị."
Trần Tử Du "ồ" một tiếng, nói: "Em đứng lén ở cửa làm gì?"
Chu San có chút lúng túng, sau đó mới nói: "Em mới vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ thầy Đàm rất đáng sợ, sợ chị xảy ra chuyện gì, nên đứng ở cửa chờ, ách, tiện thể nghe ngóng động tĩnh bên trong."
Nghe Chu San nói, Trần Tử Du buồn cười lắc đầu một cái, nói: "Em đúng là một cô nhóc, nghĩ lung tung gì vậy, thầy Đàm là người thế nào em còn không rõ sao? Sao hắn có thể làm ra loại chuyện đó."
Nghe vậy, Chu San lè lưỡi, có chút ngượng ngùng.
Quả thật, Đàm Việt làm người, đó là được mọi người công nhận.
Chính mình mới vừa rồi thật sự là nghĩ quẩn, mới nghĩ như vậy, chỉ là mới vừa rồi biểu tình của thầy Đàm, quả thật rất dọa người.
Trần Tử Du không nói thêm nữa, vẫy tay, nói với Chu San: "A San, thầy Đàm mới vừa nói, gần đây có người ở phòng tổng hợp, luôn quấy rầy Mạt Mạt, chuyện này hình như đã lan truyền rất rộng, em đi tìm hắn tới đây."
"A, không cần em tìm, em trực tiếp tới phòng nhân sự, bảo người phụ trách chuyện này tới phòng làm việc của chị, sau đó hỏi bọn họ một chút, người thanh niên kia là ai, đồng thời dẫn tới đây."
Trần Tử Du phân phó Chu San.
Nghe vậy, Chu San có chút bừng tỉnh gật đầu một cái, khó trách mới vừa rồi nhìn thấy thầy Đàm biểu tình nghiêm túc như vậy, thì ra là có người quấy rầy Mạt Mạt.
Trong lúc nhất thời, Chu San cũng tò mò về người thanh niên kia, đây là người nào vậy, lại to gan như vậy.
Chỉ là, loại chuyện này, tại sao phòng nhân sự không xử lý? Còn để cho tổng giám đốc Đàm phải tìm người tới tận chỗ chị Tử Du.
Chu San gật đầu một cái, nói: "Được, chị Tử Du, bây giờ em liền đi qua."
Chu San đã linh cảm được, trong chuyện này hẳn là có mờ ám, chỉ là mờ ám này là gì, nàng cũng không biết, hơn nữa đương nhiên cũng không thể trực tiếp hỏi Trần Tử Du, phía thầy Đàm Việt khẳng định cũng không thể hỏi, ôm theo lòng hiếu kỳ này, Chu San xoay người rời đi, làm theo phân phó của Trần Tử Du.
Sau khi Chu San rời đi, Trần Tử Du đưa tay lên, xoa trán một cái.
Nàng đã cai thuốc lá được một thời gian, cơn nghiện thuốc lá đã ngày càng nhỏ đi, rất nhiều lúc, cũng sẽ quên mất chuyện hút thuốc lá.
Nhưng mà, hôm nay chuyện khiến nàng buồn bực tức giận này xảy ra, trong tình huống tâm phiền ý loạn, cơn nghiện thuốc lá lại tái phát.
Cảm giác muốn hút thuốc rất mãnh liệt, nhưng Trần Tử Du đã quyết định cai rồi, đương nhiên sẽ không hút nữa.
Đứng lên, đi rót một ly cà phê.
Mùi cà phê nồng nặc, khiến nàng cảm thấy thư thái hơn một chút.
Gần đây nàng còn nghĩ, muốn tặng căn nhà ở kinh thành kia của mình cho Đàm Việt.
Nàng ở kinh thành có mấy căn bất động sản, nhưng tốt nhất, cũng là căn nàng đang dùng, chính là một tòa biệt thự trong một khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố.
Những bất động sản còn lại, bất kể là giao thông, sự phồn hoa hay là khoảng cách với công ty, đều không bằng tòa biệt thự ở trung tâm thành phố kia.
Nếu ban đầu đã hứa hẹn với Đàm Việt, vậy khẳng định là phải cho hắn thứ tốt nhất.
Chỉ là căn nhà tốt nhất này, mình hiện tại đang ở.
Chẳng lẽ muốn mình dọn ra ngoài?
Ôi trời, bên này nàng còn chưa nghĩ ra, phải tặng cho Đàm Việt căn nhà kia làm phần thưởng, tiện thể làm yên lòng Đàm Việt, lại không ngờ, trong công ty đã có người muốn chọc giận Đàm Việt.
Sách sách sách.
Nghĩ đến dáng vẻ Đàm Việt khi mới bước vào, thật giống như một con hổ nhỏ xù lông, quá dễ thương... Khụ khụ, Trần Tử Du nghĩ một chút, liền nghĩ hơi lệch lạc.
Đợi lát nữa phòng nhân sự và người quấy rối Mạt Mạt tới, Trần Tử Du lại hỏi một câu, phỏng chừng chỉ là đi qua một cái trình tự mà thôi, dù sao phải hy sinh một vị cao tầng quan trọng của công ty, không có một cái trình tự nào, có vẻ hơi không thích hợp.
Tề Khải lần này thật sự ngu ngốc, Trần Tử Du đối với hành vi của Tề Khải, cũng rất bất mãn.
Không có mắt nhìn, công ty bây giờ cần Đàm Việt như vậy, lại còn hết lần này tới lần khác cố tình đi trêu chọc hắn. Ngoại trừ Đàm Việt, còn quấy rối Mạt Mạt, điều này cũng là điều Trần Tử Du không thể nhẫn nhịn,
Bây giờ Mạt Mạt là streamer quan trọng nhất của bộ phận truyền thông mới, hơn nữa mấy lần live stream đều rất thành công, đã là một lá cờ quan trọng của công ty giải trí Thôi Xán trên phương diện live stream video ngắn.
Một người như vậy, bây giờ Trần Tử Du đều rất coi trọng, đừng nói trong công ty lại còn có người dám đi quấy rối nàng.
Trần Tử Du khẽ nheo mắt, vừa uống cà phê, vừa chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, bên ngoài phòng làm việc của tổng tài, liền vang lên một trận tiếng bước chân có chút hỗn loạn.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Tử Du ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng làm việc, dùng thanh âm có chút nghiêm túc nói: "Vào đi."
Trần Tử Du nói xong, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.
Dẫn đầu là Chu San, sau lưng Chu San, là bốn người khác.
"Tổng giám đốc Trần."
"Chào tổng giám đốc Trần."
"Tổng giám đốc Trần."
"Tổng giám đốc Trần."
Bốn người nhìn thấy Trần Tử Du, liền vội vàng cung kính chào hỏi.
Hơn nữa sắc mặt bốn người, cũng nhất trí lạ thường, từng người đều ủ rũ cúi mặt như cha mẹ vừa qua đời.
Trần Tử Du nhàn nhạt "ừ" một tiếng, nhìn về phía Chu San.
Chu San biết rõ ý tứ của Trần Tử Du, bắt đầu giới thiệu cho Trần Tử Du.
Trong bốn người, ba người là nhân viên phòng nhân sự, một người là nhân viên phòng tổng hợp.
Ánh mắt lạnh lùng của Trần Tử Du, giống như kim băng, đâm mạnh vào xương cốt của mấy người, sắc mặt bốn người trắng bệch, người thanh niên ở phòng tổng hợp, càng theo bản năng rụt cổ lại.
Trước đó, khi người của phòng nhân sự tới tìm hắn, hắn không hề sợ hãi, bởi vì hắn biết rõ mình có phó tổng giám đốc Tề làm chỗ dựa.
Nhưng bây giờ tổng tài tìm hắn, hắn thật sự sợ hãi.
Phó tổng giám đốc Tề ở trong công ty có quyền lực đến đâu, cũng không thể bằng tổng tài.
Tổng tài nếu muốn xử trí mình, phó tổng giám đốc Tề phỏng chừng cũng sẽ trực tiếp coi mình như một kẻ bỏ đi.
Đàm Việt ban đầu lần đầu tiên thấy Trần Tử Du, liền bị khí chất nữ cường nhân mạnh mẽ bức người trên người nàng làm cho kinh ngạc.
Sau đó, trên người Trần Tử Du vẫn có khí tức của một nữ cường nhân lão luyện, nhưng phương diện mạnh mẽ bức người đã thu liễm.
Nhưng bây giờ, nàng ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng đối đãi người khác, khí thế giống như ngày xưa, cực kỳ bức người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận