Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 74 - Chu Dã Nuông Chiều Vợ




“Thịt bò ở đâu ra vây? Còn nhiều như vậy, không phải bị nhiễm bệnh chết đấy chứ?” Chu Dã nhìn anh ta dọn thịt lên, hỏi.
Thịt bò thì càng hiếm hơn so với thịt lợn, nên anh cũng muốn mang về một ít cho vợ anh ăn. Nhưng anh phải hỏi cho rõ ràng, nếu mà bị bệnh chết thì chắc chắn không lấy.
“Không phải nó bị bệnh chết, chỉ là già rồi cho nên mới giết thịt. Không cần phiếu, một cân tám xu, anh muốn lấy bao nhiêu?” Người đàn ông cường tráng đó hỏi anh.
Bởi vì thịt bò không có nhiều mỡ nên giá rẻ hơn khá nhiều so với thịt lợn.
“Lần buôn bán tiếp theo là khi nào?” Chu Dã hỏi.
“Năm sau, ngày mười lăm tháng giêng.”
Khoảng thời gian mua bán tiếp theo là vào năm sau ư? Chu Dã nghe vậy lập tức không do dự cắt một nhát dao lên miếng thịt. Người đàn ông cường tráng nhướng mày nhìn anh: “Nhiều như vậy, anh có đủ tiền mua không?”
Chu Dã gật đầu: “Không thành vấn đề!” Nếu sang năm anh mới đi lần nữa thì không phải anh nên lấy nhiều một chút về hay sao?
Người đàn ông cường tráng lập tức không để ý đến anh, và cắt cho anh hai mươi cân thịt bò. Anh ta chia thành mấy phần theo yêu cầu của Chu Dã, sau đó tiền trao cháo múc.
Chu Dã cũng mua thêm một ít những thứ khác, chẳng hạn như trứng gà. Anh lấy một chiếc giỏ tre đựng trứng gà có năm cân trứng, và lấy thêm hai cân trứng vịt muối.
Thấy có kẹo sữa anh cũng muốn lấy một túi để cho miệng vợ anh thêm ngọt ngào.
Táo thì không có, nhưng cũng may còn có lê trắng. Chu Dã thấy vợ anh vẫn rất thích ăn lê đông lạnh, cho nên anh cũng lấy một túi.
Anh cũng lấy một lượng kha khá những cái khác như là tôm khô và rong biển.
Bên trong có đồ ăn anh phải mang về cho vợ, ngoài còn có một ít đồ dùng rất hiếm có, đều không dễ mua ở bên ngoài.
Sau khi đóng gói xong những thứ này, Chu Dã lập tức im lặng rời khỏi nơi này.
Sau khi đến một nơi, Chu Dã lập tức lấy mấy thứ này chia ra. Anh muốn chọn ra tất cả những thứ định mang về nhà như thịt khô, hai miếng thịt bò to, cùng với kẹo sữa, lê trắng, tôm khô và rong biển, rồi dùng miếng vải gói lại.
Anh nhìn xung quanh. Sau xác định không có ai, anh lập tức trèo lên cây đại thụ ở bên cạnh giống như con khỉ leo cây, rồi giấu gói vải đó đi. Anh đặt rổ trứng gà và trứng vịt muối vào với nhau, rồi treo lên cây.
Trèo xuống khỏi cây, anh gói chỗ thịt bò còn lại để bán cùng với một ít đồ vật thượng vàng hạ cám khác. Anh lập tức xuất phát đi bán hàng.
Trước khi đi, anh còn đặc biệt cẩn thận kỹ lưỡng xóa sạch toàn bộ những dấu chân đó.
Bởi vì anh cũng có mắt xích buôn bán tiếp theo nên không cần phải đi từng nhà bán chúng, tất nhiên sẽ nhanh hơn.
Khoảng 12 giờ đêm, anh bắt đầu đi bán những thứ này. Khoảng ba giờ anh đến dưới gốc cây đại thụ để lấy gói hàng của mình, anh gỡ rổ trứng gà trứng vịt muối đó xuống để kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, anh mới quay về nhà.
Vất cả cả một đêm, lúc anh về đến nhà đã vào hơn 5 giờ gần 6 giờ sáng. Nhưng bởi vì trời lạnh, nên cơ bản cũng không có người nào cả. Nhưng mà ngay cả khi như vậy, Chu Dã cũng đặc biệt đi vòng một vòng rồi mới trở về nhà.
Tối hôm qua Bạch Nguyệt Quý đi ngủ từ sớm nên khi nghe âm thanh thì lập tức tỉnh dậy.
“Vợ à, là anh.” Chu Dã ở ngoài cửa nhỏ giọng nói.
Bạch Nguyệt Quý mặc áo bông vào và lập tức đi tới mở cửa cho anh: “Anh mau vào nhà đi.”
Chu Dã vừa xách theo gói hàng với giỏ tre đi vào nhà, đồng thời nhanh chóng đóng chặt cửa lại: “Vợ, em quay lại trên giường đất đi, đừng để bị lạnh.”
Bạch Nguyệt Quý nhìn thấy trên đầu và lông mày của anh đều có tuyết, sắc mặt cũng tái nhợt vì lạnh, lập tức nhanh chóng đi rót nước ấm cho anh.
“Anh uống một chút nước ấm cho người ấm áp.”
“Anh không sao, em mau quay về trên giường đất đi.” Chu Dã nhận lấy và nói.
Bạch Nguyệt Quý khẽ gật đầu, quay lại trên chiếc giường đất ấm áp, đắp chăn nhìn anh. Anh chồng thô lỗ này nhà cô thật sự không hề dễ dàng.
Sau khi Chu Dã uống nước ấm cũng hồi phục lại, cười tủm tỉm, nói: “Vợ à, tối hôm qua em ngủ ngon không?”
“Không có anh ở nhà, không quen. Em lăn qua lộn lại rất lâu mới ngủ được.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
Chu Dã vừa nghe thấy lời này, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng. Vợ anh thật sự khiến người khác đau lòng.
“Em xem anh mang gì về cho em này.” Chu Dã đến gần thơm một cái, cầm giỏ và gói hàng đến bàn bên giường đất. Anh mở nắp giỏ tre ra, bên trong có một rổ trứng gà và trứng vịt muối lớn.
“Bao nhiêu vậy?” Bạch Nguyệt Quý nhìn trứng, hỏi.
“Năm cân trứng gà và hai cân trứng vịt muối.” Chu Dã mỉm cười, lại lấy đồ vật ở rìa bên ngoài ra, mấy miếng thịt khô, một bó rong biển, một túi tôm khô, còn có kẹo sữa với lê trắng. Nhưng mà quan trọng nhất vẫn là hai miếng thịt tươi kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận