Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 329 - Làm Một Lần Mà Khỏe Cả Đời




“Buộc ga-rô thì cũng là đi thiến anh còn gì?” Chu Dã run rẩy nói: "Vợ yêu ơi, nếu như anh thành thái giám rồi thì nửa đời sau em phải sống như góa phụ đấy, năng lực của anh người ngoài hâm mộ cũng không đạt được, em…… Em không thể bởi vì nhất thời xúc động mà phá hủy hạnh phúc của nửa đời sau chứ.”
Bạch Nguyệt Quý thấy anh thật sự coi buộc ga-rô là đi làm thái giám, có chút buồn cười.
Cũng cố ý đùa anh: “Em không cần cái phúc kiểu này, anh cứ đi thiến đi!”
Chu Dã nhìn thấy ánh mắt vợ mình mang theo chế nhạo, không khỏi thở phào một hơi, cười đưa mặt đến hôn một cái: “Vợ yêu ơi, chúng mình đừng đùa như thế, em làm anh sợ muốn chết.”
“Em không đùa với anh đâu, phải đi buộc ga-rô, nhưng mà chỉ là buộc ga-rô chứ không phải thiến, đây là hai chuyện khác nhau.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Chu Dã nói: “Chờ anh vào thành phố rồi đến lúc đó sẽ đi hỏi bác sĩ một chút, xem bác sĩ nói như thế nào?”
“Được, anh đi hỏi đi, để bác sĩ giải thích cho anh.”
Để cho một người đàn ông sinh ra ở những năm 50 đi buộc ga-rô, chuyện này có chút hiếm hoi, bởi vì thật sự không có khái niệm đó, khó mà tiếp thu cũng là bình thường.
Cho anh chút thời gian để anh có chuẩn bị tâm lý đi.
“Vợ yêu ơi, sao đột nhiên em muốn anh đi thiến thế?”
“Không phải thiến, là buộc ga-rô.” Bạch Nguyệt Quý sửa lại cho đúng.
"Đúng đúng, sao đột nhiên muốn để anh đi buộc ga-rô vậy?”
Bạch Nguyệt Quý sờ sờ mặt anh: “Bởi vì em cảm thấy chúng ta có Đâu Đâu và Đô Đô là đủ rồi, em không muốn sinh nữa, để anh đi buộc ga-rô có thể làm một lần mà khỏe cả đời.”
Chu Dã nói: “Không muốn sinh thêm một đứa con gái à?”
“Không muốn.” Bạch Nguyệt Quý cũng rất thản nhiên, thật sự là không muốn sinh.
Chu Dã thở dài, anh vẫn rất thích con gái, nếu có một đứa con gái mềm mại đáng yêu thật là tốt biết bao?
Nhưng mà bụng là của vợ yêu, nếu vợ không muốn sinh nữa thì thôi: “Vậy đợi có thời gian anh sẽ đi bệnh viện hỏi xem.”
“Anh có thấy buồn hay không?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
“Có một chút.” Chu Dã cũng không có che giấu cảm xúc của mình, thật là có một chút.
Cho dù buồn thì cũng không có cách nào khác, chuyện này Bạch Nguyệt Quý không giúp được anh.
Có lẽ có người sẽ cảm thấy cô ích kỷ, nhưng thật sự cô cảm thấy đủ rồi, hai đứa con trai cũng đã xứng với nhà họ Chu.
Phải biết rằng anh cả Chu và chị dâu Chu cũng chỉ sinh một đứa con trai là Chu Tam Đản mà thôi.
Tuy rằng Chu Dã tôn trọng vợ mình, nhưng mà đến đêm cũng mang theo tiền giấy đốt ở trước mộ cha mẹ.
“Bây giờ thời tiết quá lạnh, bằng không con sẽ mang theo Đâu Đâu và Đô Đô đến đây tế bái cho ba mẹ, hai anh em bọn chúng đều khoẻ mạnh kháu khỉnh, mợ út nói, hai đứa bé giống con lúc nhỏ y như đúc, nếu cha mẹ nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ thích.”
“Chỉ là bây giờ chúng đang tuổi lớn, không chịu ngồi yên bao giờ, mỗi ngày chỉ muốn ra ngoài chơi, điểm này cũng giống con, trước kia con cũng không chịu ngồi yên ở trong nhà.”
“……”
Sau khi anh lải nhải việc nhà với cha mẹ một hồi lâu mới nhớ tới một chuyện quan trọng nhất:
“Đúng rồi, cha mẹ, hai người cần phải phù hộ con buổi tối hôm qua gieo giống thành công đấy, phù hộ vợ con mang thai, tốt nhất có thể là con gái, bây giờ con chỉ muốn có một đứa con gái thôi. Nếu cha mẹ đồng ý giúp con, chờ sau này con phát đạt, chắc chắn con sẽ dời mộ phần cho ba mẹ, để cho thầy phong thủy tìm một nơi đất đai trù phú tốt nhất cho hai người an cư lạc nghiệp.”
Đột nhiên ngay lúc này, tiền giấy ở trước mộ thiếu chút nữa thì tắt mất.
Chu Dã đã nhanh chóng bảo vệ, cản gió lại không cho gió thổi tắt, mắt thấy tiền giấy đều đốt xong, mới dặn dò cha mẹ mình: “Nhớ kỹ đừng phù hộ sai, nhất định phải là con gái mới có thể dời mộ.”
Số lượng thịt lợn rừng hầm cũng không ít, trừ một phần đưa qua cho cậu út Cố, cũng đưa một phần cho Đổng Kiến - cho cha nuôi của Đâu Đâu nữa.
Thịt lợn rừng hầm với không ít khoai tây, ước chừng có một tô lớn, trong đó thịt lợn rừng hầm nhừ nhiều hơn.
Đổng Kiến không giữ lại ăn hết một mình, mà chia một ít cho Sở Sương.
Đừng nói Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đối xử với Đổng Kiến tốt như thế nào, bởi vì Đổng Kiến cũng thật là hào phóng.
Không phải anh ấy thường xuyên đi công xã sao, thường thường đều sẽ mang một ít đồ ăn ngon trở về cho Đâu Đâu, cũng có một phần cho Đô Đô.
Ví dụ như lần trước cũng không biết anh ấy lấy được phiếu thịt từ chỗ nào, cắt một miếng thịt mang về, sau khi tự mình gói một ít sủi cảo nhân cải trắng thịt lợn thì còn cầm một bát đến đây cho Đâu Đâu và Đô Đô chia nhau ăn.
Đến cả mợ út cũng hài lòng với người cha nuôi này.
Hơn nữa bà còn rất quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của Đổng Kiến, cũng từng khuyên Đổng Kiến, nói với anh ấy rằng thanh niên trí thức Sở là người đặc biệt tốt, dịu dàng lại hào phòng, còn có văn hóa, thực sự là một cô gái tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận