Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 483 - Gửi Thư Về Quê Hương




Sau khi suy nghĩ mấy ngày, hôm nay lúc Bạch Nguyệt Quý viết thư gửi về nhà, mợ út lập tức nói: “Cuối thư con viết giúp thêm mợ một câu nữa, hỏi xem cậu út con có thể lên đây hay không? Nếu muốn lên thì lên đi, trên này có đủ khả năng để nuôi ông ấy.”
Bạch Nguyệt Quý cười: “Được.”
Cô còn thẳng thắn hơn đó là nói với cậu Cố út rằng tiền nhuận bút của cô thật sự rất ổn định. Sau khi Chu Dã tới thủ đô, cũng thi lấy bằng lái xe tải rồi. Hiện tại, anh đang làm tài xế xe tải cho một nhà máy lớn và rất bận rộn.
Có đôi khi anh phải lái xe đi vài ngày mới về. Trong nhà chỉ có một nhóm người già, phụ nữ và trẻ em. Đặc biệt là mợ út, bà ấy rất dễ kích động nếu thật sự gặp chuyện gì lớn, nên thật sự rất mong muốn cậu út lên đây để ổn định tình hình.
Bạch Nguyệt Quý viết như vậy tất nhiên cũng muốn hỏi mợ út, mợ út dỗi: “Lần đó chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng mà con thêm vào, biết mợ vô dụng thì ông già này cùng sẵn sàng lên.”
“Mợ út thật sự vẫn có năng lực, không có điểm nào vô dụng cả.” Bạch Nguyệt Quý không vui.
Những lời này khiến mợ út rất vui vẻ.
Lúc ấy giá thực đơn của các nhà hàng là từ năm một chín bảy mươi lăm, bởi vì cô thi đỗ đại học là năm bảy tám, nên một số loại có giá không thay đổi, một số loại khác giá hơi tăng một chút. Gọi một con vịt quay và một số món ăn khác và cơm … thì một bữa ăn có giá khoảng hai mươi đồng.
“Chúng con đưa cậu mợ lên đây, mấy đứa Tiểu Tây và Tiểu Bắc sẽ không được hưởng thụ cảm giác được ông bà nội chăm sóc.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Mợ út nghe thấy cô nói những lời này, lập tức nói: “Con đừng nghĩ đến chuyện đó. Nếu bọn chúng còn nhỏ thì còn nói cũng được nhưng bây giờ chúng đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, sao còn cần phải chăm sóc tụi nó? Chúng ta ở quê nhà có khi còn cần bọn chúng chăm sóc nhiều hơn.”
Về phần Quảng Thu, tuy rằng mấy đứa Niên Sinh còn nhỏ, nhưng cũng hoàn toàn không cần bà ấy lo lắng nhiều. Hai vợ chồng chú Trương chăm sóc mấy đứa đó còn tỉ mỉ hơn bà ấy.
Người thực sự cần đến sự giúp đỡ của hai vợ chồng bà ấy chính là vợ chồng cháu ngoại. Đây là giai đoạn quan trọng để một gia đình nhỏ phải phấn đấu, bọn trẻ lại còn nhỏ.
Bà dự tính giúp đỡ vợ chồng cháu ngoại vượt qua cuộc sống này, đến khi mấy đứa cháu trưởng thành thì bà ấy và chồng sẽ về quê.
Cho dù đến lúc đó không làm được gì nữa thì có thể nuôi gà, trồng rau để ăn. Đó cũng không phải vấn đề gì to lớn. Ngoài một bữa cơm thì quanh năm cũng không có chi phí gì.
Nhưng bà ấy chưa nói ra dự tính này chưa nói ra, nếu không Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã đều sẽ không đồng ý.
Bức thư này được gửi đến nhà họ Cố vào một tháng sau.
Thư được gửi đến vừa đúng vào lúc giữa trưa, khi đó mọi người đều có ở nhà.
Tất nhiên, lá thư này cũng gây ra khá nhiều chấn động.
Trong thư đơn giản nói, Chu Dã đã làm tài xế lái xe tải!
“Ôi trời ơi, em họ đã trở thành tài xế xe tải rồi sao?” Vợ Quảng Hạ thất thanh nói: “Chú ấy lái xe tải lớn từ khi nào vậy?”
Cố Quảng Hạ trợn mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Ở nông thôn không đi học được thì không thể đi học ở thủ đô sao?”
“Thật không thể tin được, không thể tin được. Họ mới đi được bao lâu chứ? Mới đi được mấy tháng mà đã lái được xe vận tải lớn, và còn làm tài xế xe vận tải nữa!” Vợ Quảng Hạ hét lên liên tục.
Những người hàng xóm đang vây xung quanh xem cũng nghe thấy, vô cùng ngưỡng mộ và hỏi Cố Quảng Hạ: “Mẹ cậu có hỏi thăm chúng tôi không?”
“Có. Ở trong thư, mẹ tôi có gửi lời hỏi thăm tới tất cả mọi người. Bà ấy nói rằng đi ra bên ngoài, trời đất xa lạ nên rất nhớ những người hàng xóm ở quê.” Cố Quảng Hạ cười nói.
Mấy người hàng xóm nghe vậy rất vui mừng: “Kể ra mẹ cậu thật sự rất may mắn. Cả đời này chúng tôi chưa ra thành phố được mấy lần, nhưng mẹ cậu lại trực tiếp được sống ở thủ đô. Đó là nơi mà các lãnh đạo lớn sống đấy.”
Mấy người hàng xóm ở đây trò chuyện một lúc lâu, sau đó mới trở về nhà.
Cố Quảng Hạ quay người lại đã không thấy bóng dáng của vợ mình, không nhịn được nói: “Mẹ con đi đâu vậy?”
“Mẹ con nói vì tin tức lớn của chú họ được làm tài xế lái xe tải nên đi sang đại đội Ngưu Mông nói một tiếng với chú hai rồi chạy sang bên kia.” Cố Tiểu Tây nói.
Cố Quảng Hạ: “……”
Anh ấy cũng không quan tâm đến người đàn bà đó, rồi nói với cậu út Cố: “Cha, cha có muốn đến thủ đô để giúp đỡ em họ không?”
“Cha đi đến đó thì có thể làm được gì chứ? Mỗi ngày chỉ ở trong nhà ăn không ngồi rồi ư?” Cậu út Cố chần chừ.
“Cha đi đến đó trông nhà giúp em họ để em ấy có thể an tâm lái xe. Với cả không phải hai đứa Đâu Đâu và Đô Đô phải đi mẫu giáo sao? Cũng cần người đưa đón chúng, tất nhiên đây đều là những việc nhỏ. Quan trọng là em họ lái xe ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại mẹ, em dâu, anh em Đâu Đâu lại còn nhỏ nên thật sự khiến người ta rất lo lắng.” Cố Quảng Hạ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận