Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 141 - Bắt Đầu Rồi




Dương Nhược Tình nhìn thấy cả quá trình nhưng không động đậy chút nào. Cô ta không quen những người này nên không đến đỡ, kẻo có chuyện gì lại bị đổ oan, vì ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi dễ sinh ra kẻ gian xảo.
“Cháu nằm trên giường một lát trước đã. Mợ đi kêu thím Trương bảo bà ấy đi gọi xe lừa!” Mợ út nói.
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, nói: “Mợ út, mợ đi chậm một chút. Đừng vội. Cháu không sinh nhanh như vậy đâu.”
Cô đã được phổ cập kiến thức, hiện tại có phản ứng, chỉ sợ ngày mai sinh ra cũng là nhanh rồi.
Mợ út đi tìm thím Trương. Những ngày này, thím Trương cũng không ra ngoài nhiều. Vì bà ấy biết Bạch Nguyệt Quý sắp sinh chỉ là chuyện của mấy ngày nữa. Nếu có chuyện gì không phải bà ấy cũng có thể giúp đỡ một tay hay sao?
Bà ấy thấy mợ út đến nói với mình, liền đặt đậu sang một bên, nói: “Chị về nhà sắp xếp đồ đạc cần mang lên thành phố, tôi lập tức đi tìm ông Đào!”
Mợ út gật đầu rồi về nhà. Bà ấy vừa đến nhà thì thấy mẹ Lý Thái Sơn dìu bà Lý qua, mời người vào xem Bạch Nguyệt Quý.
“Sao rồi, còn đau không?” Bà Lý thấy cô liền hỏi.
“Sau khi về nhà lại đau thêm một lần.” Sắc mặt Bạch Nguyệt Quý hơi tái.
Bà Lý đi rửa tay rồi kiểm tra cho cô một chút, mới nói: “Sắp sinh rồi, phải vào thành phố trước. Đã gọi xe lừa chưa?”
“Thông gia của tôi đi gọi rồi.” Mợ út vừa bắt đầu sắp xếp quần áo vừa nói.
Quần áo của Bạch Nguyệt Quý, quần áo của hai đứa trẻ, sữa bột và bình sữa.
Cả chăn cũng cần mang theo, vì sau khi sinh con sẽ cảm thấy rất lạnh. Đường đỏ cũng phải mang theo, khi không có sức lực thì có thể uống...
Khi Chu Dã và Lý Thái Sơn chạy về nhà với cái trán đầy mồ hôi, Bạch Nguyệt Quý đã lên xe lừa của chú Đào.
"Vợ, em thế nào rồi, có đau không?" Mặt Chu Dã đầy mồ hôi nhưng anh cũng không thèm lau, vội vàng hỏi.
"Em không sao, chỉ là đau từng cơn. Lúc thì đau, lúc lại không đau." Bạch Nguyệt Quý nói, đưa chiếc ví đựng tiền và tem phiếu đã chuẩn bị sẵn cho anh.
"Em cứ nằm yên. Bây giờ chúng ta đến bệnh viện!" Chu Dã nắm chặt ví tiền, nói.
Chú Đào, Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và bà Lý cùng nhau đến bệnh viện.
Lý Thái Sơn cũng muốn đi theo.
"Con còn muốn đi theo làm gì?" Mẹ Lý Thái Sơn túm lấy anh ta, hỏi.
"Chị dâu sắp sinh rồi. Con đi theo với anh Dã xem có giúp gì được không?" Lý Thái Sơn đáp.
Ngay lập tức bị mẹ Lý Thái Sơn vừa đánh vừa nhéo: "Con mau cút về nhà làm việc ngay!"
Vợ người ta sinh con, anh ta là một người ngoài, sao anh ta phải gấp gáp thế? Đây không phải là khiến người ta cười chết sao!
Lý Thái Sơn bị nhéo phải trở lại làm việc.
Mẹ Lý Thái Sơn và thím Trương dỗ dành mợ út: "Chị đừng lo lắng quá. Cháu dâu của chị có phúc, nhất định sẽ sinh cho chị hai đứa cháu ngoại mũm mĩm!"
Mợ út gật đầu. Sau khi họ đi rồi, bà ấy chuẩn bị nến và tiền vàng đến mộ của cha mẹ Chu Dã cầu nguyện.
"Cô, dượng, nếu hai người ở trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ cho vợ của Tiểu Dã nhé. Con bé sắp sinh hai đứa cháu cho nhà họ Chu rồi..."
Tin Bạch Nguyệt Quý sắp sinh đã lan truyền khắp đại đội Ngưu Mông.
Chu Xuyên và chị dâu Chu nghe tin thì không thèm đếm xỉa.
Cố Quảng Thu tan làm vào buổi chiều, mượn xe đạp của ông đội trưởng, đi lên thành phố cùng với Lý Thái Sơn.
Họ mang theo bữa tối do mợ út làm vào thành phố, có bánh thịt rau dại và cháo đường đỏ.
Cháo đường đỏ được đựng trong hộp đựng trái cây.
Đây là thứ mà Chu Dã thường xuyên mua về từ hợp tác xã cho Bạch Nguyệt Quý làm đồ ăn vặt, sau khi ăn xong thì để lại hộp.
Anh ấy mang theo hai hộp cháo đường đỏ, vẫn còn nóng.
Khi họ đến, Bạch Nguyệt Quý đang sinh trong phòng sinh. Bà Lý cũng đang ở trong phòng sinh để giúp đỡ.
"Anh Dã, chị dâu thế nào rồi?" Nhìn thấy anh, Lý Thái Sơn vội vàng nói.
"Chị dâu cậu đang sinh ở trong đó." Chu Dã nói.
"Anh Dã, anh cứ yên tâm. Chị dâu em có phúc khí lớn như vậy, nhất định sẽ sinh nhanh thôi." Lý Thái Sơn nhìn vào phòng sinh, an ủi anh.
Cố Quảng Thu liền đưa giỏ cho Chu Dã, ra hiệu cho anh ăn trước.
Tuy Chu Dã không có chút khẩu vị nào nhưng anh cũng không chần chừ lâu, vì anh phải ăn no mới có sức. Vì vậy anh liền nhai hai chiếc bánh thịt rau dại như nhai mía.
Còn lại thì anh để đó, nói với họ hai người: "Trời tối rồi, em ở đây canh là được rồi. Hai người về đi."
Anh vừa nói xong thì nhìn thấy bà Lý đi ra. Bà ấy nhìn thấy Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn, cháu trai của mình, liền hỏi: "Sao mấy đứa đến đây vậy?"
"Đem đồ ăn cho bà nội và chị dâu." Lý Thái Sơn nói.
Bà Lý nhận lấy giỏ tre nhìn thấy bên trong có cháo đường đỏ thì rất hài lòng. Bà ấy thấy sắc mặt của Chu Dã tái nhợt liền nói: "Vợ của cháu không sao. Nhưng không sinh nhanh như vậy đâu, cháu đi tìm chỗ nào chợp mắt một lúc đi."
Bà Lý cầm bát cháo đường đỏ vào cho Bạch Nguyệt Quý.
Lúc này toàn thân Bạch Nguyệt Quý đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch. Cô thật sự không ngờ sinh con lại đau đến như vậy!
Đây đúng là bất chấp cả tính mạng!
"Mau ăn chút cháo, bổ sung sức lực." Bà Lý muốn đút cháo đường đỏ cho cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận