Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 276 - Sinh Nhật Của Đâu Đâu Và Đô Đô




Rất nhanh đã đến cuối tháng ba.
Ngày 27 tháng Ba là sinh nhật của Đâu Đâu và Đô Đô.
Thời buổi này không có cái gọi là tổ chức ăn sinh nhật nhưng là một người mẹ nên Bạch Nguyệt Quý cảm thấy rất tiếc nếu như sinh nhật lần đầu tiên của hai anh em cứ trôi qua như vậy.
Cho nên cô lập tức tự làm bánh kem ở nhà.
Mặc dù quá trình đánh lòng trắng trứng rất khó khăn nhưng mà thành phẩm cuối cùng cũng khiến cô rất hài lòng.
Cô còn đi mời Mãn Thương, Mãn Khố, và mấy đứa con nhà chị Đại Sơn đến và cùng nhau ăn bánh kem.
Tất nhiên đứa trẻ mới bốn tháng tuổi Tiểu Niên Sinh cũng được mời đến. Thằng bé được thím Trương bế đến đây. Nhưng mà vì thằng bé vẫn còn nhỏ nên không thể ăn được gì.
Nhưng thím Trương cũng ăn một miếng. Đây là lần đầu tiên bà ấy được ăn loại bánh này: “Đây là bánh kem ư? Thật sự rất là ngon.”
Đến cả đám trẻ con Mãn Thương, Mãn Khố và những đứa trẻ khác cũng đều cảm thấy rằng đây là đồ ăn ngon nhất mà chúng từng được ăn!
Sau khi Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản làm xong việc thì nghe thấy những lời nói đó của bọn trẻ nên thật sự rất ngưỡng mộ. Đặc biệt là Chu Tam Đản. Thậm chí thằng bé còn chạy ra ngoài đi bộ đến nhưng mà lại không dám đi vào.
Đến khi mợ út đi đào rau dại từ bên ngoài trở về nhìn thấy thằng bé và hỏi nó có chuyện gì, thì lúc này Chu Tam Đản mới bỏ chạy.
“Ai ở bên ngoài vậy mợ?” Bạch Nguyệt Quý vừa nghe thấy giọng nói thì hỏi.
“Là Tam Đản. Cũng không biết có chuyện gì mà thằng bé đứng ở bên ngoài không dám đi vào. Mợ vừa hỏi nó thì nó lập tức bỏ chạy.”
Bạch Nguyệt Quý vẫn là người hiểu được suy nghĩ của trẻ nhỏ: “Chắc là thằng bé nghe thấy bọn trẻ Mãn Thương và Mãn Khố nói về việc được ăn bánh kem nên cũng muốn ăn.”
Nếu mà lúc ấy Chu Tam Đản có ở đấy và nói thì Bạch Nguyệt Quý cũng sẽ không keo kiệt mà cho thằng bé một miếng bánh kem. Nhưng mà lúc đó cô đã không mời thằng bé, tất nhiên sau đó cô cũng không thể làm cho thằng bé một cái bánh kem khác để ăn được.
Thật sự mà nói, mối quan hệ giữa hai nhà còn tệ hơn mối quan hệ giữa hàng xóm láng giềng với nhau.
Có nghĩa là cô không có ác ý với bọn trẻ. Đương nhiên đây chỉ là tình cảm của Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý với ba chị em Chu Đại Nha mà thôi. Còn với tâm địa của Chu Xuyên và chị dâu cả Chu thì sẽ không có khả năng cô cho họ gặp hai đứa con trai ngoan của mình đâu!
Chỉ cần nghĩ đến điều đó một ái, Bạch Nguyệt Quý lập tức trở nên lạnh lùng.
Mợ út cũng không nói thêm điều gì.
Chuyện này không liên quan đến trẻ con, chủ yếu là do tội lỗi của người lớn.
Nếu mà vợ chồng Chu Xuyên biết cách làm người hơn một chút thì cũng sẽ không phải lạnh nhạt đến mức độ này. Ngay cả những đứa trẻ con nhà người khác mà Nguyệt Quý còn mời đến ăn bánh kem, chẳng lẽ cô lại không mời ba chị em chúng nó sao?
Hơn nữa, hai vợ chồng Chu Xuyên cũng cực kỳ nịnh bợ.
Họ giả vờ coi như không quen biết cô nhưng lại muốn có mối quan hệ tốt với nhà chú Trương. Thật sự không biết hai người họ nghĩ như thế nào.
Chắc họ phải có đầu óc rất kỳ lạ thì mới có thể làm được loại chuyện này?
Chuyện bánh kem cứ trôi qua như vậy.
Tròn một tuổi, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô phát triển rất là nhanh. Hiện tại việc bò không thể thỏa mãn được hai anh em tụi nhóc. Tụi nhóc đã có thể bám lấy đồ vật lớn để đứng lên đi và khoảng cách đi cũng khá dài.
Hơn nữa ngay cả khi không bám lấy đồ vật thì hai anh em cũng có thể tự đứng lên.
Đâu Đâu là đứa đứng lên đầu tiên. Có lẽ là nhìn thấy anh của mình đứng dậy nên Đô Đô cũng bắt chước theo và học anh đứng dậy.
Lúc Chu Dã đi làm về thì lập tức nhìn thấy hai anh em tụi nhỏ đang đứng ở cửa đón anh.
“Ôi trời. Con trai ngoan của cha.” Chu Dã cười và bế cả hai anh em lên.
Đâu Đâu vẫn còn tốt. Mặc dù dùng bàn tay mũm mĩm mập mạp của mình chống đối và đẩy người cha hôi hám ra nhưng cũng không làm gì khác.
Đô Đô thì thật sự không chịu nổi, người cha quá hôi đến nỗi thằng bé không chịu nổi, tủi thân mà gào khóc.
“Cháu mau đi tắm rửa đi. Cả người đầy mồ hôi. Hai anh em nó thích sạch sẽ như vậy thì làm sao có thể chịu được cháu.” Mợ út nói.
“Hai tên nhóc vô lương tâm này.” Chu Dã cười và thả hai đứa bé xuống.
Sau khi thoát ra khỏi tay của người cha hôi hám, hai anh em không nói lời nào lập tức bò về phía mợ út.
Bây giờ hai đứa đã gần biết đi rồi nên tốc độ bò thực sự như vượt nóc băng tường.
Sau khi hai anh em lần lượt bò về phía mợ út thì còn quay lại nhìn cha của tụi nhóc một cái, và lộ ra một nụ cười tươi giống như vô cùng đắc ý nói: Cha hôi quá, chúng con không thích.
“Còn dám không thích cha à” Chu Dã cười và còn cố ý muốn đi đến ôm hai anh em.
Anh trêu hai anh em vừa cười vừa ôm chặt lấy mợ út không cho bế.
Bạch Nguyệt Quý cất bản thảo vừa viết xong, đi ra khỏi phòng nhìn anh cười và nói: “Anh đi tắm rửa trước đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Ừm.” Chu Dã gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận