Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 607 - Chuyện Của Những Người Đó




“Có tin đồn không phải anh ta bị đánh chết, vì những đồng bọn của anh ta bị đánh còn nặng hơn, nghe nói là bị Mã Quyên cho uống thuốc chuột.” Thím Trương nhỏ giọng nói.
“Nói chuyện này làm gì.” Chú Trương nói với bà.
“Đây còn không phải là vừa đúng lúc nhắc tới sao?” Thím Trương nói, nhưng lại cảm thấy xui xẻo nên chuyển sang chuyện Mã Quyên đưa con cái về thành phố.
“Đi rồi thì càng tốt, bớt cho người ta lo lắng.” Mẹ Thái Sơn nói, sau đó hỏi về đứa trẻ mà quả phụ họ Dương đã sinh: “Vậy đứa trẻ đó thế nào rồi?”
Bạch Nguyệt Quý bình tĩnh uống trà.
Cô đã biết việc quả phụ họ Dương sinh cho Đặng Tường Kiệt một đứa con trai từ lâu, sau khi mẹ Thái Sơn và Kim Tiểu Linh đến đây không lâu thì đã kể chuyện này rồi.
Theo như cốt truyện gốc, mặc dù mối quan hệ giữa Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình liên tục xảy ra cãi vã, rắc rối nhưng giữa hai người quả thực không có con ngoài giá thú, cuối cùng, ngoại truyện kết thúc với việc Dương Nhược Tình sinh ra một cặp song sinh, một cái kết hoàn hảo.
Kết quả là cốt truyện bây giờ trở nên khó hiểu đến mức Đặng Tường Kiệt thực sự đã sinh ra một đứa con trai với quả phụ họ Dương.
Về việc tại sao quả phụ họ Dương còn có thể sinh con, mợ út và mẹ Thái Sơn cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
Dù sao thì mọi người đều biết quả phụ họ Dương làm nghề gì, nếu cô ta có thể sinh thì chẳng phải đã sớm sinh rồi sao? Nhưng mẹ Thái Sơn cũng không biết quá rõ.
Bạch Nguyệt Quý cảm thấy, cái này có thể là bởi vì Đằng Tường Kiệt có hào quang của nam chính nên có thể một phát ăn ngay?
Nhưng từ đầu đến cuối Bạch Nguyệt Quý đều không nói một lời nào về chuyện này, nếu biết, cô cũng sẽ giả vờ như không biết, tuyệt đối sẽ không nhúng tay một chút nào.
Cô sẽ không nói nhiều nhưng mợ út lại vô cùng tò mò.
Đến nỗi bà ấy có thể không kiêng nể gì mà nhắc đến Đặng Tường Kiệt trước mặt Bạch Nguyệt Quý, ở đây không phải không có ai nghĩ qua, nhưng Đặng Tường Kiệt có thể so được với Chu Dã sao?
Bạch Nguyệt Quý đã sớm buông bỏ Đặng Tường Kiệt từ tám trăm năm trước rồi.
Cho nên họ cũng không cần tránh né, chỉ đang tám chuyện về đứa con trai mà quả phụ họ Dương sinh ra cho Đặng Tường Kiệt mà thôi.
Thím Trương nói đứa bé đó càng lớn càng giống Đặng Tường Kiệt, giống đến mức độ nào kia chứ? Kiểu mà người dân ở trong thôn chỉ cần nhìn vào là có thể biết đó là con của ai ngay.
Bà ấy nói: “Cũng giống như Đâu Đâu ấy, chỉ cần nhìn vào liền biết là con của Chu Dã.”
“Ai da, không biết sau này cô ta có dẫn con đến Bắc Kinh tìm Đặng Tường Kiệt hay không nữa?” Mẹ Thái Sơn liền nói.
“Cái này ai mà biết được, nhưng tôi cảm thấy sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ tìm thôi, hai mẹ con sống ở đó cũng không tốt.” Thím Trương nói.
Không lâu sau, chủ đề lại được chuyển, trò chuyện đến gần mười giờ, nhìn thời gian không còn sớm nữa, lúc này mọi người mới trở về nhà mình.
Bởi vì ngày mai đều phải dậy sớm nữa.
Cố Quảng Thu, Trương Kiều Mai, chú Trương và thím Trương dẫn theo mấy an hem Niên Sinh trở về.
Để bọn trẻ đi ngủ trước, chú Trương và thím Trương cũng trò chuyện ở trong sân nhà cùng con gái và con rể.
Đã tiêu bao nhiêu tiền và còn bao nhiêu tiền? Chú Trương đưa tất cả số tiền là hơn một nghìn đồng mà ông đã mang theo cho con gái mình.
Nếu còn nợ tiền thì lấy tiền này đi trả nợ.
Nhưng Trương Kiều Mai bảo hai người cứ giữ lấy tiền đi, bởi vì trong nhà đã không còn mắc nợ nữa rồi.
Căn nhà này cô ấy mua vào tháng Tư năm nay, lúc đó cô ấy chưa có đủ tiền, nên Bạch Nguyệt Quý đã đưa cho cô ấy vay một nghìn chín trăm đồng và liên tục bảo cô ấy cứ mua đi, sau đó cô ấy mới mua căn nhà này.
Sau đó Trương Kiều Mai đã làm việc chăm chỉ và tiết kiệm tiền.
Hiện cô ấy và Cố Quảng Thu có tổng thu nhập gần sáu trăm đồng một tháng.
Nửa đầu năm thì không nhiều, nhưng nửa cuối năm lại nhiều hơn, một nghìn chín trăm đồng tưởng chừng là một số tiền khổng lồ nhưng thực tế đã được trả hết rồi.
Hai tháng trước, Trương Kiều Mai đã trả hết khoản tiền một nghìn chín trăm đồng cho Bạch Nguyệt Quý rồi.
Đương nhiên, cô ấy cũng phải cảm ơn Bạch Nguyệt Quý vì lúc ấy đã không nói hai lời, mà trực tiếp cho cô ấy mượn tiền, chính vì như vậy nên cô ấy mới có thể mua được căn nhà này.
Nếu để mà nói thì căn nhà không được hoàn hảo cho lắm, thậm chí còn phải tìm người tới sửa chữa, tuy nhiên sau khi sống ở đây thì Trương Kiều Mai lại rất hài lòng.
Bởi vì ở gần đây, bên cạnh chính là Chu dã và Bạch Nguyệt Quý.
Còn có con cái đi học, mua đồ tạp hóa các thứ đều thuận tiện, vị trí thực sự không có gì để chê cả.
Ngôi nhà này cô ấy mua thật sự rất tốt.
Vì nhớ vợ nên Cố Quảng Thu không xuống phía nam ngay, mà ở nhà hai ngày rồi mới lại bắt tàu về phía nam kiếm tiền.
Anh ấy vừa đi thì gia đình lại trở nên bận rộn.
Sau khi chú Trương và thím Trương tới đây ở thì Trương Kiều Mai càng bận rộn hơn và bắt đầu tăng sản lượng trứng trà, doanh số bán lẻ vẫn như cũ nhưng cô ấy đã tăng số lượng bán buôn rồi.
Chú Trương chịu trách nhiệm chăm sóc bọn trẻ, cậu út Cố cũng thay phiên nhau chăm sóc bọn trẻ, nhưng sau khi ông thông gia đến, cậu út sẽ có thời gian ra công viên để tập Thái Cực Quyền, đánh cờ hay gì gì đó.
Thím Trương thì hỗ trợ con gái, hơn nữa bởi vì nhìn thấy mợ út và mẹ Thái Sơn đi bán hàng ở rạp chiếu phim nên bà ấy cũng đi làm quen dần với môi trường xung quanh, bà ấy đã nghe theo gợi ý của Trương Kiều Mai, sau đó đến nhà máy lớn vào giờ đi làm và giờ tan tầm, và bán trứng trà ở đó.
Chỉ bán trong khoảng thời gian mọi người đi làm và tan sở.
Nhưng ngay khi bà ấy bán trứng trà ở cổng nhà máy vào giờ đi làm và giờ tan tầm thì tất cả số trứng trà mà bà ấy mang đến đều đã bán hết, người đến sau còn hỏi có còn nữa không?
Lần này, thím Trương rất phấn khích và bắt tay vào làm ngay lập tức!

Bạn cần đăng nhập để bình luận