Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 330 - Thỏa Mãn




Chỉ là bây giờ Đổng Kiến không có tâm trạng nghĩ đến những thứ này, vì vậy không có nói quá nhiều.
“Mợ út, buổi tối nay cháu còn phải đi ra ngoài một chuyến.” Hôm nay lúc ăn cơm chiều, Chu Dã nói với mợ út.
Mợ út sửng sốt: “Trong nhà còn có nhiều thịt thế này cơ mà? Không cần đi ra ngoài mới đúng chứ?”
Một phần đưa qua cho cậu út Cố tính thì khoảng một cân, một tô đưa qua cho Đổng Kiến cũng tầm khoảng một cân, nhưng mà miếng thịt mang về nặng những năm cân cơ mà.
Đương nhiên, thím Trương cũng cắt một miếng để Chu Dã đưa qua cho cậu út, còn muốn cắt một miếng cho mợ út Cố nữa nhưng mà bị Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã từ chối.
Cho cậu út Cố coi như xong, làm sao cần phải cắt thêm một miếng cho mợ út nữa.
Nhưng mà không cần nói thêm những thứ này, trước mắt trong nhà còn có thật nhiều thịt, trứng gà cũng có.
Có nguyên một rổ, tính sơ qua thì tầm khoảng năm đến sáu cân, đây là mợ út đổi với các thím khác trong thôn để dành tích trữ.
Bởi vì sắp tới chính là mùa đông, gà mái không thể đẻ trứng, chẳng lẽ không cần tích trữ một ít trứng gà để ăn dần hay sao?
Trừ cái này, còn có một hộp trứng gà ướp muối nữa
Cũng là sau khi đổi được trứng gà về thì mợ út dùng phương pháp dân gian ướp gia vị, qua mấy ngày là có thể ăn.
“Hôm nay nhìn thời tiết không được tốt, xem chừng chẳng mấy chốc sẽ có tuyết rơi, cháu lại đi kiếm một ít về để ăn dần là được.”
“Vậy cháu phải cẩn thận đấy.” Mợ út cũng không can ngăn nhiều, chỉ dặn dò.
Chu Dã gật đầu đồng ý.
Nửa đêm khoảng 11 giờ thì ra ngoài.
Ở bên ngoài bận việc cả đêm, chờ đến khi về nhà thì đã hơn bốn giờ sáng rồi, lúc này trời thật sự vô cùng lạnh, xem chừng cũng phải âm ba bốn độ.
Mang theo một xe vật tư, Chu Dã thuận lợi về nhà.
Mợ út đặc biệt giữ lại cửa, cũng nghe được tiếng động lập tức ra khỏi ổ chăn nhìn thấy cháu ngoại bị đông lạnh đến mức khuôn mặt đều thành đen, bỏ mũ xuống mà đỉnh đầu còn bốc khói.
“Mau vào phòng, uống chén nước cho ấm áp.” Mợ út vội vàng nói, giúp đỡ anh cùng xách đồ vật về phòng.
Chu Dã thấp giọng nói: “Cháu không có việc gì, mợ nhanh về phòng nằm đi, đừng để bị đông lạnh.”
“Mợ không lạnh.” Mợ út vẫn xách đồ vật về phòng giúp anh, lại lấy bình sưởi rót vào cốc cho anh để anh thổi uống.
Nếu không thì tại sao bà lại nói mình đến đây hưởng phúc chứ, ở đây cái gì cũng có một phần của bà, ngay cả bình sưởi cũng có một cái, đến đêm muốn uống cái gì cũng không cần vào trong phòng cháu ngoại lấy.
Chu Dã cũng bưng cốc nước uống một ngụm nước nóng, đừng nói chứ, uống xong cốc nước này thò toàn thân đều ấm áp hẳn lên.
“Mợ út, cháu không sao, mợ nhanh đi ngủ đi, mấy thứ này ngày mai dậy sắp xếp sau.”
“Cháu cũng nhanh về ngủ đi.” Mợ út gật đầu.
Hiện tại bà đã quen với việc cháu ngoại đi ra ngoài kiếm nhiều đồ vật về nhà như thế, tuy rằng cũng phí tiền nhưng đây là cuộc sống của cháu ngoại và vợ của nó, bà sẽ không nói vào quá nhiều.
Bởi vì bà cũng bí mật tìm cháu ngoại nói chuyện, nhưng chả có tác dụng gì, thôi thì không dài dòng như thế nữa, giúp đỡ che giấu một chút là được rồi.
Chu Dã về đến phòng, cởi áo khoác ra lập tức trèo lên giường đất.
Bạch Nguyệt Quý đang ngủ ấm áp, nhưng trong ổ chăn lại có một người đàn ông thô ráp như thế chui vào, khiến cho cô có chút động tình.
Thật sự, cô cảm thấy gần đây mình đã ăn quá nhiều thịt, nếu không sẽ không khô nóng như thế.
Chu Dã cảm giác được vợ mình mời chào, nào có chuyện không muốn? Nhưng mà anh vẫn là nhớ kỹ đi lấy đồ tránh thai lại đây.
Lúc này hai người mới thoải mái ân ái một phen, sau đó ôm nhau ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau Bạch Nguyệt Quý dậy trước.
Chu Dã về nhà muộn như thế, sau khi trở về còn bị cô lấy dương bổ âm một lần, Bạch Nguyệt Quý có nhẫn tâm cũng không thể để cho anh dậy đi dỗ Đâu Đâu và Đô Đô được.
Sau khi mặc quần áo cho Đâu Đâu và Đô Đô thì cô lập tức đưa hai anh em ra ngoài.
“Bà ơi, ăn cơm.” Đâu Đâu nói với bà nội họ của bé.
“Ăn cơm.” Đô Đô cũng gật gật đầu, còn sờ sờ bụng của mình, tỏ vẻ bé cũng đói bụng.
Mợ út cười dắt bọn chúng đến phía lòng bếp, liền ngồi ở trước bếp sưởi ấm, đồng thời còn lấy canh trứng và bánh bao bột mì tạp đã hấp xong xuống.
Nhưng mà trước khi ăn bữa sáng, Bạch Nguyệt Quý vẫn dùng nước ấm để cho hai anh em đánh răng trước.
Đâu Đâu rất phối hợp, bé đã quen rồi, chính là Đô Đô còn có chút không phối hợp, Bạch Nguyệt Quý lập tức nói: "Đánh răng trước rồi mới ăn cơm, nếu không con ngồi nhìn anh trai ăn đi.”
Bên kia mợ út đã đút cho Đâu Đâu một miếng canh trứng, Đâu Đâu rất là thỏa mãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận