Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 495 - Căn Nhà Đầu Tiên Của Bạch Nguyệt Quý




"Cô Bạch thật tự tin!" Lý Tiêu Hằng nói với giọng điệu lạnh lùng.
Bạch Nguyệt Quý nhấp một ngụm cà phê, đáp: "Hôm qua Tiêu Tiêu đã lấy bản thảo thiết kế về. Hôm nay anh Lý đã đến, tôi nghĩ anh Lý cũng nên có tự tin đạt được doanh số như tôi nói."
Lý Tiêu Hằng đột nhiên cảm thấy mình đã sai lầm, đáng lẽ nên đợi mười ngày nửa tháng.
"Anh Lý đến tìm tôi lúc này cũng là đúng lúc. Nếu biết nắm bắt sản xuất, rất nhanh mọi người sẽ có thể mặc những mẫu thu mới nhất năm nay. Nếu chậm thêm một chút, dù sản xuất ra thì mọi người cũng không kịp mặc nữa. Vậy mà anh Lý còn thấy giá này đắt. Nhưng thực ra đây chỉ là giá hiện tại, với tốc độ phát triển nhanh chóng như hiện nay, không cần vài năm, chỉ đến năm sau, năm sau nữa, có lẽ bản vẽ của tôi sẽ không còn giá này nữa đâu." Bạch Nguyệt Quý mỉm cười, nhìn Lý Tiêu Hằng, nói.
Cô luôn nói chuyện nhẹ nhàng nhưng ý tứ trong lời nói lại vô cùng rõ ràng.
Cô biết giá trị của bản thiết kế của mình, cũng biết tình hình phát triển hiện tại, cho nên mức giá này chính là mức giá dự định trong lòng cô.
Đương nhiên Lý Tiêu Hằng cũng biết những bản thiết kế này quả thực rất có giá trị. Nhưng anh ta là một thương nhân, dĩ nhiên cũng muốn tiết kiệm chi phí, cho nên trước khi đến anh ta cũng đã có một mức giá dự định trong lòng.
Nhưng sau khi nghe câu nói này của Bạch Nguyệt Quý, anh ta đột nhiên có một ý tưởng. Anh ta nhìn Bạch Nguyệt Quý, nói: "Tôi có thể trả cho cô mức giá này, không mặc cả với cô. Nhưng cô phải ký hợp đồng với tôi, sau này tất cả bản thiết kế trang phục của cô đều phải bán cho tôi."
"Không ký hợp đồng. Nhưng nếu tôi có bản thiết kế sẽ ưu tiên cân nhắc anh Lý, dù sao anh Lý cũng là người rất thoải mái."
"Tôi không tin lời hứa suông."
Bạch Nguyệt Quý cười một tiếng, đáp: "Anh Lý không tin thì tôi cũng chẳng có cách nào."
Lý Tiêu Hằng cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp này quả nhiên không hổ danh là thủ khoa tỉnh thi đỗ đại học Bắc Kinh. Dung mạo như một đóa hoa, nói chuyện cũng nho nhã, đặc biệt lễ phép nhưng chủ kiến lại vô cùng lớn, cũng cực kỳ thông minh, vốn dĩ không thể bị người khác khống chế.
Sau một hồi suy nghĩ, Lý Tiêu Hằng quyết định nhún nhường một bước.
"Cô và Tiêu Tiêu là bạn cùng phòng, cũng là bạn bè với nhau. Tôi chọn tin tưởng cô." Lý Tiêu Hằng gật đầu đồng ý.
Lý Tiêu Tiêu ở một bên ít khi lên tiếng, lén lút liếc mắt nhìn anh ta khi nghe thấy lời này.
Bạch Nguyệt Quý vẫn giữ thái độ nghiêm túc: "Hợp tác của chúng ta không liên quan đến tình bạn với Tiêu Tiêu. Khi tôi đã nói sẽ ưu tiên nhà máy của anh Lý thì nhất định nói lời giữ lời, trừ khi mức giá anh Lý đưa ra không đạt được kỳ vọng của tôi."
"Được rồi, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!" Nói đến đây, Lý Tiêu Hằng cũng vui vẻ đứng dậy bắt tay Bạch Nguyệt Quý.
"Hợp tác vui vẻ." Bạch Nguyệt Quý đáp lại.
Vậy là trong thời gian ngắn ngủi, tài khoản cá nhân của Bạch Nguyệt Quý đã có thêm năm nghìn đồng.
Số tiền này gần bằng tổng số tiền tiết kiệm mà gia đình cô có trước khi đến thủ đô.
Cũng chính vì có số tiền này, Bạch Nguyệt Quý đã liên lạc với chủ nhà.
Chủ nhà cũng là người khá giả. Ông ấy không chỉ có căn nhà trong hẻm này, mà vì chuyển đến nhà mới nên mới cho thuê căn nhà cũ.
Chủ nhà thấy Bạch Nguyệt Quý đến hỏi mua nhà thì cũng hơi bất ngờ: "Căn nhà của chúng tôi có vị trí rất đẹp, hiện tại cũng chưa nghĩ đến việc bán. Nhưng mà cô có thể trả giá bao nhiêu?"
"Giá cả khu vực xung quanh là bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu. Nếu ông đồng ý bán căn nhà cũ này, tôi sẽ mua, còn nếu không bán thì thôi, tôi sẽ đi tìm nơi khác." Bạch Nguyệt Quý nói.
Theo giá thị trường hiện tại, căn nhà của họ có giá khoảng bốn nghìn đồng, vì nhà tuy cũ nhưng vị trí lại rất đẹp.
Đối với cô, mức giá này không cao, hơn nữa tiềm năng của căn nhà cũng không cần phải nói. Nhưng đừng quên rằng bốn nghìn đồng thời đó cũng không phải là số tiền mà một gia đình bình thường có thể chi trả.
Bạch Nguyệt Quý sẽ không để mình trở thành con cừu béo cho người ta làm thịt.
Chủ nhà sang tìm Bạch Nguyệt Quý vào ngày hôm sau, giá cuối cùng được chốt ở mức bốn nghìn hai trăm đồng.
Tuy vẫn hơi cao một chút nhưng vẫn nằm trong khả năng chi trả.
Bạch Nguyệt Quý cùng chủ nhà đến phòng quản lý nhà đất để làm thủ tục sang tên.
Chỉ trong một ngày, căn nhà này đã chính thức thuộc sở hữu của Bạch Nguyệt Quý.
Bạch Nguyệt Quý không nói với cậu út Cố và mợ út về việc mua nhà này.
Cũng không phải là cô muốn giấu diếm, chỉ là cảm thấy cuộc sống hiện tại của họ rất bình yên và ổn định, không cần phải nói hết mọi chuyện cho họ biết.
Nói ra có hơi khoe khoang, tuy đúng là rất đáng tự hào, dù gì mới đến đây chưa bao lâu đã mua nhà nhưng cũng không cần thiết.
Mặc dù vậy, Bạch Nguyệt Quý vẫn muốn nói cho Chu Dã biết.
Chỉ là Chu Dã quá bận rộn, ngày hôm đó làm việc đến hơn mười giờ đêm mới về, Bạch Nguyệt Quý đã đi ngủ.
Sáng hôm sau khi dậy, Chu Dã lại ra ngoài, hỏi Lý Đại Ni mới biết, anh đã ăn sáng lúc sáu giờ và rời đi.
Bận rộn loay hoay giống như con thoi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận