Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 109 - Xin Đi Cùng




“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Trước kia Chu Dã cũng thật sự chẳng ra sao cả, nhưng hiện tại mẹ thấy thằng bé đó thật sự không tồi. Anh ta cũng là một người đàn ông có năng lực. Con nhìn xem không phải anh ta chăm sóc vợ rất tốt đấy sao? Trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn thấy đã cảm thấy may mắn rồi, con phải học tập nhiều từ anh ta vào!”
“Mẹ, ý mẹ là ai cho sữa thì người đó là mẹ đấy à? Mẹ thấy anh Dã đưa con đi kiếm tiền nên mẹ bảo con phải học tập theo ư.” Lý Thái Sơn cười.
“Không biết lớn nhỏ!” Mẹ Thái Sơn thẳng tay nhéo anh ta một cái.
Lý Thái Sơn nhăn mặt vì đau, sau đó anh ta mới nói: “Con không có năng lực đó giống như anh Dã, mẹ cũng đừng kỳ vọng quá nhiều vào con.”
Mẹ Thái Sơn còn muốn đánh cho anh ta một lần nữa: “Con là cái thằng không có chí tiến thủ!”
“Mẹ, nếu mẹ lại mắng con nữa, thì con thật sự không cố gắng nữa cho mẹ xem.”
Mẹ Thái Sơn lập tức không quan tâm đến anh ta. Dù sao năm nay đứa con trai lớn tuổi không có tiền đồ này của bà cũng có chút tiến bộ. Không những anh ta có ý đi làm kiếm công điểm một cách nghiêm túc mà còn muốn lấy vợ nữa.
Số tiền kiếm được lần này đều đưa cho anh ta giữ và cất đi để sử dụng cho việc cưới vợ.
Nhưng lúc trước, anh ta thật sự đến để đòi nợ, khiến cho bà ấy tức chết.
Lý Thái Sơn cũng có chút tiếc nuối. Nếu mẹ anh ta lại mắng anh ta thậm tệ một lần nữa thì anh ta chỉ có thể tiếp tục hết ăn lại nằm lười như trước đây thôi.
Kết quả là bà ấy lại không mắng anh ta nữa.
Nghĩ đến việc năm nay phải đi ra đồng làm việc, Lý Thái Sơn thật sự cảm thấy như sắp mất luôn cái mạng già của anh ta.
Không biết lúc nào thì anh ta lại có thể đi bắt lợn rừng cùng với anh Dã nữa? Lần này anh ta dự định chỉ đi một mình với anh Dã, không đưa theo nhiều người nữa, đỡ mất công phải chia cho nhiều người thì sẽ được ít đi!
Thật ra Chu Dã cũng muốn đi bắt lợn rừng lần nữa. Nhưng lợn rừng không phải bắp cải, không dễ mà bắt được như vậy. Tất cả đơn giản chỉ là vấn đề gặp may thôi.
Hơn nữa càng về sau này, bụng vợ anh càng ngày càng lớn, nên không có chuyện gì thì thật sự anh không muốn đi ra ngoài.
Trong chớp mắt tháng hai đã đến.
Vào một ngày, Chu Dã chặn đường và gọi Trương Mã Tử lại khi nhìn thấy anh ta!
Trương Mã Tử nhìn thấy Chu Dã thì mặt mũi biến sắc. Anh ta định bỏ chạy, nhưng lại bị Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh vây quanh chặn lại, bọn họ cười ha hả, nói: “Mã Tử, anh khỏi bệnh rồi à?”
Trương Mã Tử bị giữ lại như vậy một lúc, Chu Dã đi lên vỗ lên bả vai anh ta: “Sao phải chạy? Lâu rồi không gặp, không phải mấy người tụi anh chỉ muốn nói chuyện qua lại thôi sao?”
Mặt mũi Trương Mã Tử trắng bệch: “Dã…… anh Dã, anh trai tôi vẫn đang đợi tôi quay về.”
“Cứ để Đại Căn từ từ đợi, đi, đi với tôi vào rừng cây nào.” Chu Dã nói rồi lập tức đẩy anh ta vào rừng cây.
Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh không đi vào cùng, chỉ đứng chờ ở bên ngoài.
Vương Nhị Anh oán trách Lý Thái Sơn: “Các anh thật sự không có nghĩa khí, có thịt ăn mà cũng không đưa tôi đi theo!”
Lý Thái Sơn cũng không thấy lạ trước phản ứng của anh ta: “Anh nói vậy mà cũng nói ư? Anh đang nằm ở trên giường thì làm sao chúng tôi có thể gọi anh lên núi đi săn được? Hơn nữa, lúc anh có tiền cũng không mời chúng tôi uống một bát canh, toàn tiêu tiền cho phụ nữ còn gì!”
Vương Nhị Anh nói: “Vậy các anh chia thịt cũng không nói với tôi một tiếng.”
“Bản thân chúng tôi còn không đủ ăn thì lấy đâu cho anh? Nếu anh đi cùng thì sẽ dễ dàng chia hơn, anh Dã nói ai gặp thì có phần!” Lý Thái Sơn nói.
Vương Nhị Anh thở dài.
Lần này anh ta thật sự bị thiệt thòi lớn. Nếu không phải bị đánh đến mức không xuống được giường thì không chừng anh ta cũng sẽ đi theo cùng.
Hai người chưa nói chuyện được một lúc thì Chu Dã với Trương Mã Tử đã đi ra. Trương Mã Tử khom người bước ra ngoài, suýt chút nữa thì không thể đi nổi.
“Nhớ rõ. Lần sau nếu để tôi phát hiện anh nhìn chằm chằm tôi giống như nhìn phạm nhân, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.” Chu Dã liếc nhìn anh ta, nói.
Trương Mã Tử ôm bụng cố nặn một nụ cười làm lành trên khuôn mặt: “Đều…… Đều là hiểu lầm.”
“Cút đi.” Chu Dã lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Tất nhiên Trương Mã Tử không dám ở lại lâu mà lập tức rời đi.
Chu Dã nói với Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh: “Các cậu đi về đi.”
Vương Nhị Anh nhanh nhảu nói: “Anh Dã, lúc nào thì chúng ta lại có thể đi lên núi săn thú rừng vậy?”
“Muốn săn lợn rừng à?” Chu Dã cười.
Vương Nhị Anh gật đầu như gà con mổ thóc: “Lần trước tôi đã bỏ lỡ.”
“Bỏ lỡ rồi thì cũng không còn cách nào cả, cũng không phải chúng tôi không đưa cậu đi theo cùng.”
Vương Nhị Anh nói: “Tôi biết, chỉ là khi nào thì chúng ta lại đi tiếp vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận