Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 465 - Thân Thích




Kết quả nghe được chuyện này khiến toàn thân cô ta đều ngây cả ra, bắt lấy tay Triệu Mỹ Hương, hỏi chuyện này là thật hay giả?
Cô chị em dâu họ của cô ta thật sự tài giỏi như thế sao, thi được đứng đầu toàn tỉnh?
Kết quả chính là thật sự, lãnh đạo tỉnh người ta đã đích thân tới rồi còn gì.
Bây giờ nhìn nhìn lại người em dâu họ này, thật sự là không cần phải nói, cô ta chưa từng thấy người nào đã đẹp lại hào phóng như vậy, còn có tài văn chương!
Có thân thích như cô em dâu họ này, thật đúng là vinh hạnh của cô ta!
“Học tập cho giỏi, về sau cháu cũng có thể.” Bạch Nguyệt Quý cười nói với Cố Tiểu Tây.
“Vâng ạ, cháu nhất định sẽ cố gắng học tập!” Cố Tiểu Tây ra sức gật đầu.
“Cần phải cố gắng, về sau giống như thím họ của con, để cho mẹ con cũng thơm lây theo đi!” Vợ Quảng Hạ lập tức nói.
Bản thân mình thì không thể nào, chỉ có thể trông cậy vào con cái.
Nhưng cô ta nói chuyện mà không ai quan tâm đến cô ta.
Mắt thấy thời gian cũng đã đến, mợ út nói với Cố Quảng Hạ: “Cha con ở lại vài ngày, mấy đứa đi về trước đi, thời gian cũng không còn sớm.”
“Ở lại ăn bữa cơm rồi đi, hiếm khi lại đây một chuyến, còn để bụng trống về nhà à.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Hôm nay ngày lành như thế, đương nhiên Chu Dã cũng nói: “Đúng vậy, ở lại cơm nước xong lại trở về.”
Tuy rằng có người chướng mắt, nhưng cũng không thể bởi vì một người chướng mắt mà lại để cho anh họ và hai đứa cháu trai cháu gái của anh đói bụng về nhà được.
Cả gia đình hiếm khi có cơ hội sang hết cả bên đây thế này.
Cậu út Cố bị giữ lại, còn cả nhà Cố Quảng Hạ thì ăn cơm xong mới về.
Trên đường trở về, vợ Quảng Hạ nói: “Về sau Nguyệt Quý muốn đi thủ đô đọc đại học, thế thì mấy bố con nhà em họ phải làm sao?”
“Làm sao cái gì, đương nhiên là cùng đi qua, trên bàn cơm em họ đã nói rồi còn gì, lãnh đạo người ta nghe thấy chuyện này, còn tỏ vẻ sẽ hỗ trợ giúp xử lý một chút vấn đề về hộ khẩu.” Cố Quảng Hạ nghe vậy thì nói.
Vợ Quảng Hạ nghe thấy thế thì mới dám tiếp tục nói: “Nhưng nếu đi thủ đô, Nguyệt Quý sẽ phải vào đại học để học tập, bốn đứa nhỏ trong nhà đều để lại cho một mình em họ trông hay sao? Thế thì làm sao trông hết được.”
Cố Quảng Hạ làm vợ chồng với cô ta đã mười mấy năm rồi, mông người này vừa nhấc lên là anh biết ngay cô ta muốn thải ra cái gì.
“Nếu không thì sao.”
Vợ Quảng Hạ lập tức nói: “Cả nhà chúng ta đều là người một nhà, chắc không thể ngay lúc hai vợ chồng bọn họ cần trợ giúp nhất thì không giúp tí nào đúng không?”
“Ừm.” Cố Quảng Hạ đáp một tiếng.
Vợ Quảng Hạ có tinh thần: “Anh xem mẹ chúng mình qua đó hỗ trợ lâu như vậy, hơn nữa cũng chung đụng khá tốt với Nguyệt Quý, mẹ còn chưa từng đối xử tốt như thế với em bao giờ ấy.”
“A.” Cố Quảng Hạ a một tiếng.
Vợ của Quảng Hạ xấu hổ: “Em cũng biết trước kia em có rất nhiều chỗ cư xử không đúng, nhưng chuyện quá khứ thì đã trôi qua hết rồi đúng không? Em chỉ nói chuyện bây giờ, hai vợ chồng nhà em họ cần có người phụ giúp một chút vậy thì chúng ta không thể trơ mắt nhìn, để cho mẹ cùng đi đến thủ đô thôi, về phần cha thì đã có chúng ta ở nhà chăm sóc rồi mà, có gì cần phải lo lắng chứ?”
“Việc mẹ có muốn cùng qua đó giúp đỡ hay không là chuyện của mẹ, cô còn dám sắp xếp việc cho mẹ à?” Đương nhiên Cố Quảng Hạ biết mẹ mình sẽ cùng qua đó chăm sóc cho các cháu trai, nhưng lại không muốn để cho người đàn bà này sắp xếp.
Bởi vì nhiều năm làm vợ chồng, anh ấy hiểu rõ cô ta hơn ai hết, điển hình cho cái kiểu mới cho chút màu sắc đã định mở phường nhuộm.
Vợ của Quảng Hạ không nhịn được, nói: “Chẳng lẽ mẹ không qua đó?”
“Qua hay không qua thì để nói sau, dù sao cũng chả liên quan gì đến cô, cô ít lo chuyện bao đồng đi, đừng quên trước đó cô đối xử với nhà em họ ra sao!” Cố Quảng Hạ hừ lạnh, nói.
Bây giờ anh ấy ngẫm lại vẫn cảm thấy tức giận đến mức đầu bốc khói.
Tết nhất mà cô ta cũng có thể gây chuyện khiến không ai được thoải mái, cũng chẳng có một chút lễ tiết nào, hiện tại thấy vợ của em họ có tiền đồ như thế thì cô ta lại mặt dày dán đến làm thân.
Sao mà da mặt một người có thể dày đến mức ấy nhỉ!
Vợ của Quảng Hạ chột dạ nhụt chí: “Chẳng phải em biết sai rồi hay sao, về sau em nhất định sẽ chăm sóc cha mình thật tốt, anh để mẹ qua đó giúp cho nhà em họ một tay đi!”
Vốn dĩ cũng chỉ là quan hệ họ hàng, nếu đi đến thành phố lớn như thủ đô ấy, mẹ chồng của cô ta không đi cùng để giúp đỡ thì về sau chưa chắc người ta còn nhớ rõ có một nhà họ hàng như bọn họ!
“Đi thủ đô học tập cần phải tiêu phí không ít, cô cứ nhiệt tình tiến tới như thế, ngộ nhỡ em họ đến nhà chúng ta vay tiền thì phải làm sao.” Cố Quảng Hạ liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Vợ của Quảng Hạ tức chết đi được: “Lời hay ý đẹp em đã nói hết rồi, anh còn phải mỉa mai em đến mức nào nữa?”
Hiện tại ngẫm lại chút bụng dạ hẹp hòi của chính mình trước kia, cô ta cũng thấy hổ thẹn, nhưng chẳng lẽ không thể bỏ qua quá khứ hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận