Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 468 - Quả Phụ Dương Thực Hiện Được Tâm Nguyện




Bài thi lần này thực sự là không quá khó, chỉ có điều Bạch Nguyệt Quý thi kiểu gì mà môn nào cũng gần như đạt điểm tuyệt đối như thế?
Cũng khó trách Bạch Nguyệt Quý có thể viết bản thảo gửi bài được tòa soạn báo đánh giá cao, rốt cuộc cô có năng lực không hề bình thường.
Lại nghĩ đến chuyện trước kia Bạch Nguyệt Quý cũng từng thích Đặng Tường Kiệt, nhưng Đặng Tường Kiệt không thích đối phương mà lại thích cô ta, điều này khiến cô ta không nhịn được mà cảm thấy vô cùng đắc chí!
Bạch Nguyệt Quý ưu tú thì thế nào chứ? Cuối cùng còn không phải không chiếm được sự yêu thích của A Kiệt hay sao!
Dương Nhược Tình đắc ý dào dạt liền muốn quay về Thượng Hải.
Sau khi phân vân và đắn đo, cô ta vẫn quyết định đăng ký học đại học ở thủ đô, cô ta cũng phải đi học ở Đại học Bắc Kinh, đây là sự hy sinh của cô ta vì Đặng Tường Kiệt.
Cô ta biết Bạch Nguyệt Quý muốn đi Đại học Bắc Kinh, mà Đặng Tường Kiệt nhà cô ta cũng muốn đi Đại học Bắc Kinh, đây là điều mà anh ta đã nói rõ từ trước chứ không phải vì biết Bạch Nguyệt Quý muốn đi Đại học Bắc Kinh cho nên anh ta mới đi.
Hơn nữa những năm gần đây, Bạch Nguyệt Quý vô cùng an phận thủ thường, đã sinh nhiều con như vậy rồi, cho nên Dương Nhược Tình cũng không sẽ quá phòng bị với cô, cảm thấy hẳn là Bạch Nguyệt Quý đã buông bỏ được rồi.
Có lần cô ta đã nhìn thấy Bạch Nguyệt Quý nắm tay cùng đi dạo với người đàn ông nông thôn thô lỗ Chu Dã kia, tình cảm có vẻ rất là tốt.
Hơn nữa lần này nghe nói cô còn muốn dìu già dắt trẻ đi thủ đô vào đại học nữa.
Cho nên Đặng Tường Kiệt muốn đi Đại học Bắc Kinh không hề liên quan gì đến Bạch Nguyệt Quý, chủ yếu là cô ta không yên tâm về Đặng Tường Kiệt, bởi vì anh ta quá ưu tú, trông đẹp trai mà đạo đức lại tốt, người cũng tốt, trừ việc hoàn cảnh gia đình không ra gì ra thì những mặt khác gần như không thể bắt bẻ được gì.
Người đàn ông ưu tú như vậy mà để ở trong trường đại học, bảo cô ta làm sao mà yên tâm được chứ?
Cho nên sau khi do dự mãi, cuối cùng cô ta cũng quyết định đi Đại học Bắc Kinh.
Nhưng mà trước đó, cô ta phải quay về Thượng Hải một chuyến, phải về ở cùng người nhà một thời gian, chờ đến khi đi học thì lại ngồi xe đến Đại học Bắc Kinh báo danh.
Đặng Tường Kiệt tự mình đưa cô ta đi bắt xe, sau đó anh ta cũng trở về nhà mình một chuyến.
Bởi vì đã thi đậu đại học, kỳ thật nếu anh ta không muốn về nhà thì cũng được, nhưng không biết vì sao mà anh ta lại trở về.
Mà lúc này đã gần đến cuối năm, thế mà khu tập thể thanh niên trí thức lại vắng lặng hơn không ít.
Bởi vì Đổng Kiến cầm thư thông báo trúng tuyển đã về quê rồi, còn hẹn sang năm sẽ gặp lại Chu Dã Bạch Nguyệt Quý ở Đại học Bắc Kinh nữa!
Không chỉ anh ấy, Sở Sương cũng cầm thư thông báo trúng tuyển trở về quê, cô ấy cũng chọn Đại học Bắc Kinh.
Lần này thành tích của cô ấy không bằng bốn người Bạch Nguyệt Quý nhưng vẫn có thành tích rất tốt, có thể trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh.
Trừ bọn họ ra thì còn có một thanh niên trí thức vừa mới xuống nông thôn cũng thi đậu đại học ở thành phố, cũng đi rồi.
Còn một người nữa cũng trúng tuyển đại học của thành phố, chính là Hứa Nhã, điểm của cô ấy còn cao hơn điểm trúng tuyển không ít, cô ấy đã vui mừng đến nỗi khóc một hồi.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên khu tập thể thanh niên trí thức đã thật sự rất vắng vẻ.
Chỉ có điều lần này Đặng Tường Kiệt về tới thì khu tập thể thanh niên trí thức lại một lần nữa náo nhiệt lên, có rất nhiều người nghe nói anh ta quay về thì chạy tới hỏi han anh ta.
Rốt cuộc đây cũng là Bảng Nhãn của ban tự nhiên cơ mà!
Đặng Tường Kiệt cũng không keo kiệt, anh ta rất hưởng thụ ánh mắt sùng bái và khâm phục của mọi người.
Chỉ là có chỉ bảo thì cũng khá là nhạt nhẽo, vì thế thời điểm ăn Tết, anh ta liền bảo rằng mình phải ăn Tết thật là thoải mái, bảo mọi người sang năm hãy qua đây hỏi chuyện, trước đó thì hãy tự ôn tập đi.
Mà cũng vào năm này, rốt cuộc quả phụ họ Dương cũng đã thực hiện được tâm nguyện của mình.
Vào năm này, cô ta đã trở thành người phụ nữ của Đặng Tường Kiệt.
Khiến cô ta hạnh phúc đến mức suýt nữa thì ngất luôn.
Vào buổi tối ngày ba mươi Tết, quả phụ họ Dương tránh né những người khác để tới tìm Đặng Tường Kiệt.
Nửa đêm lại đây tìm anh ta, Đặng Tường Kiệt còn không biết cô ta có ý gì hay sao, nhưng lý trí lại nhắc nhở anh ta đừng mở cửa cho cô ta.
Chỉ có điều anh ta nghĩ rằng sau khi sang năm mới thì anh ta sẽ ra đi, sẽ không bao giờ trở về đây nữa.
Mà anh ta vẫn luôn biết rõ tấm lòng của người phụ nữ nông thôn này giành cho anh ta.
Cho nên nhất thời anh ta liền mềm lòng, để cho cô ta vào phòng mình.
Tối đó lần đầu tiên cô ta bày tỏ tấm lòng của mình giành cho anh ta, cô ta thật sự không cần gì cả, không có bất kỳ mong muốn gì, bởi vì cô ta biết rất rõ thân phận của mình.
Thứ mà cô ta muốn chỉ là một chút ấm áp mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận