Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 407 - Đứa Con Trai Thứ Tư Giống Con Gái




Nhưng Chu Dã không xen vào, chỉ giới thiệu sơ qua. Ai có hứng thú muốn xem thì xem, mua bán thế nào thì tùy họ.
Mọi người cũng rất biết trả giá, xe đạp Phượng Hoàng này khỏi phải nói, nổi tiếng hơn cả Đại Kim Lộc của Chu Dã.
Tuy chiếc xe này đã mua được ba bốn năm rồi, nhưng nói thật, nó được bảo dưỡng rất tốt, được lau chùi sáng bóng.
Nhưng dù sao cũng là xe cũ.
Cuối cùng sau một hồi mặc cả, chiếc xe đạp Phượng Hoàng cũ này được đội trưởng đại đội Cố Gia và con trai mua với giá ba trăm đồng.
Lúc đầu Lý Phong Mai nhất quyết không muốn bán, nhưng mấy ngày nay, chẳng ai mua, có không ít người đến xem nhưng chỉ là xem vậy thôi.
Thêm vào đó vì cô ta không có tiền sinh hoạt ở nhà, anh trai và chị dâu có ý kiến ​​rất lớn với cô ta, vậy chẳng phải chỉ có thể bán rẻ ba trăm đồng sao?
Nhưng nói thật, ba trăm đồng cũng không tính là bán rẻ.
Dù sao cũng đã sử dụng gần bốn năm rồi. Mặc dù đã giảm giá gần vài chục đồng nhưng sao có thể coi là bán rẻ? Ở đây không có người môi giới kiếm tiền chênh lệch giá.
Lại nói Chu Dã, lần này qua đó không chỉ có đón mợ út đến đây, còn khiến ông đội trưởng đại đội Cố Gia cũng tới đây, dẫn theo hai chị em Tiểu Tây và Tiểu Bắc cùng tới.
Để chuẩn bị cho việc này, Cố Quảng Hạ đã chuẩn bị không ít lương thực.
Sau khi đưa mợ út về nhà, Chu Dã vào núi.
Mợ út lấy tiền trả lại cho cháu dâu. Bà ấy không giữ một xu nào, đồng thời còn véo tai cháu trai và dạy dỗ anh một trận.
Đã là cha của bốn đứa con trai. Tuy rằng có nhiều con trai là chuyện rất phấn khởi cũng rất đáng mừng nhưng khi từng đứa chúng lớn lên, chỉ riêng việc ăn uống đã là một vấn đề lớn rồi.
Hơn nữa, cưới vợ cũng phải tốn tiền, xây nhà cũng phải tốn tiền, cơ bản là chỗ nào cũng phải tốn tiền. Kết quả là anh còn vung tay quá trán, tùy tiện cho bà ấy năm mươi đồng.
Mặc dù bà ấy biết rõ hai vợ chồng có điều kiện nhưng cũng không thể hoang phí như vậy.
Tuy nhiên, bà ấy chỉ véo tai cháu trai, chứ không nói nhiều với cháu dâu là Bạch Nguyệt Quý.
Vì cô cháu dâu này thật sự là không thể chê vào đâu được, đổi thành người khác liệu có ai nỡ bỏ ra nhiều tiền cho bà ấy như vậy không? Đây là vì trong lòng ghi nhớ tình cảm của bà ấy nên mới tình nguyện chi ra số tiền này.
Mợ út vừa đến, Đâu Đâu và Đô Đô liền đặc biệt vui mừng, ôm chân của bà ấy gọi từng tiếng bà mợ, bà mợ.
Hai đứa nhỏ Tiểu Bác và Tiểu Viên vẫn chưa quên mợ út. Khi thấy người già đến bế bồng và yêu thương mình, chúng cũng rất vui vẻ, miệng cười toe toét.
Mợ út cũng cảm thấy mềm lòng.
Hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng rất vui khi đến đây. Hai chị em rất thích đến đây chơi. Sau khi Bạch Nguyệt Quý sinh Tiểu Bác và Tiểu Viên vào giữa năm, hai chị em cũng đã đến thăm.
Cố Tiểu Bắc nói: "Khuôn mặt của hai em trai trông không giống nhau nhỉ?"
Bạch Nguyệt Quý cười đáp: "Đúng vậy, Đâu Đâu và Đô Đô là sinh đôi cùng trứng, còn Tiểu Bác và Tiểu Viên là sinh đôi khác trứng."
Vì vậy, cho đến nay, Đâu Đâu và Đô Đô vẫn rất giống nhau. Ngoại trừ việc có thể phân biệt được tính cách, nếu đứng cùng nhau không nói gì thì người dân trong thôn vẫn sẽ nhìn nhầm.
Nhưng Tiểu Bác và Tiểu Viên thì khác, Tiểu Bác giống Chu Dã, còn Tiểu Viên giống cô.
Trong bốn người con trai, chỉ có đứa con út Tiểu Viên này là giống cô, có hơi trông giống con gái.
Lúc Bạch Nguyệt Quý nói về sinh đôi cùng trứng và sinh đôi khác trứng, không chỉ Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc không hiểu mà mợ út cũng chẳng hiểu gì.
Đâu Đâu và Đô Đô ra ngoài chơi cùng Cố Tiểu Bắc, Cố Tiểu Tây ở lại giúp đỡ chăm sóc Tiểu Bác và Tiểu Viên.
Bạch Nguyệt Quý hỏi cô bé về việc học.
"Tiền trong nhà bị mẹ con lấy cho bà ngoại mượn xây nhà. Mẹ cháu đi đòi nhưng không đòi được, bà ngoại còn muốn cháu thôi học, bảo con gái thì học làm gì? Sau này cũng trở thành con nhà người khác. Cháu liền khóc một trận. Cuối cùng là ông nội bỏ tiền cho cháu đi học nhưng sau này cha cháu đã trả lại tiền cho ông nội." Cố Tiểu Tây kể lại những thăng trầm trong chuyện học của mình.
Bạch Nguyệt Quý không nói gì nhiều, chỉ nói: "Muốn thành công thì phải trải qua khó khăn, được đi học là tốt rồi." Sau đó cô lại hỏi Cố Tiểu Tây đã học được gì.
Cố Tiểu Tây kể lại những gì đã học, học số, học ghép chữ...
Bạch Nguyệt Quý kiểm tra cô bé một chút, phát hiện Cố Tiểu Tây đều trả lời được.
"Cháu học rất chăm chỉ." Bạch Nguyệt Quý gật đầu hài lòng.
Cố Tiểu Tây nở nụ cười: "Cháu vẫn nhớ những gì thím dặn ạ!"
Bởi vì xin phép nghỉ học để đến đây, Bạch Nguyệt Quý cũng tranh thủ dạy thêm cho cô bé, dạy những gì cô bé sắp học sau này.
Cố Tiểu Tây là một cô bé thông minh, tuy thời gian bây giờ còn ngắn nhưng chỉ cần có thể duy trì việc học như vậy, sau này thi vào trường sư phạm hẳn là không thành vấn đề.
Sau khi lớn lên thì vào thành phố dạy học hoặc chọn nghề nghiệp khác, đều là những lựa chọn rất tốt.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải học tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận