Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 474 - Đoàn Tụ Ở Đại Học Bắc Kinh




“Đúng vậy đó.” Mợ út cười nói: “Người ta nghe mợ nói Nguyệt Quý là người thi được điểm cao nhất của tỉnh chúng ta, đậu đại học Bắc Kinh, là một Trạng nguyên nữ thì hâm mộ lắm. Cả mấy anh em Đâu Đâu nữa, lát nữa đợi bọn trẻ tỉnh ngủ, để mợ dẫn mấy đứa ra ngoài cho mọi người xem, ở khu này chưa có ai sinh đôi bao giờ.”
Bạch Nguyệt Quý bật cười.
Chu Dã nói: “Vậy phải đợi một lát nữa ạ, vợ cháu phải tới trường làm thủ tục nhập học, cháu tính dẫn mấy anh em tụi nhỏ đi theo mẹ qua đó xem thử xem trường học trông như thế nào. Mợ út có muốn đi cùng bọn cháu không?”
“Vậy thì đi cùng đi.” Mợ út không biết trường đại học trông như thế nào nên cũng muốn đi xem thử cho biết, dù sao có ở nhà cũng không có việc gì để làm.
Cuối cùng Lý Đại Ni lại tiếp tục ở nhà trông nhà.
Có điều cô bé cũng không phải ngồi chơi không, còn có rất nhiều việc nhà phải làm, nhà cửa còn phải quét dọn lại một lượt, lúc trước chỉ mới quét sơ qua mà thôi.
Đương nhiên những việc này do Lý Đại Ni đảm nhận, bận thì có bận nhưng mà cuộc sống sẽ tốt lên, có việc để làm, Lý Đại Ni cũng thấy yên tâm.
Nếu không, chỉ để cô bé ăn không ngồi rồi lại còn được phát lương, ở một mình một phòng, e là cô bé không thể ở tiếp được nữa.
Trường đại học ở rất gần nhà, đi ra ngoài, đi thẳng về hướng tây khoảng mười phút là tới. Hơn nữa, gần chỗ họ ở còn có một khu nhà trẻ.
Nếu không thì sao Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã lại chọn chỗ này chứ. Trong số những chỗ ở họ tìm được, không phải là không có nơi nào tốt hơn nơi này, có nơi có tới hai khoảnh sân rộng, tiền thuê nhà cũng chỉ cao hơn một đồng là sáu đồng, chỗ ở lại tách biệt, có điều không thuận tiện bằng nơi này.
Cho nên cuối cùng, sau khi cân nhắc tổng hợp các yếu tố, vợ chồng họ mới chọn chỗ này.
Bạch Nguyệt Quý cũng cần phải có chỗ ở để cô có thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở trường.
Tuy vậy, sau khi nhập học, ban đầu cô sẽ ở lại trường, đợi làm quen rồi, cô sẽ về nhà để ở, bởi cô không nỡ xa lũ trẻ.
Chu Dã mang theo chậu rửa mặt, màn, ga giường, ruột chăn và những thứ khác của Bạch Nguyệt Quý, cả nhà cùng tới trường làm thủ tục nhập học.
Sau đó, vì hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô quá giống nhau, không thể phân biệt nổi nên nhanh chóng trở thành tâm điểm được mọi người chú ý.
Hiện tại, các ca sinh đôi vẫn còn chưa thấy nhiều nên hễ thấy cặp sinh đôi giống nhau như vậy là ai cũng phải nán lại nhìn.
Có một sinh viên đại học Bắc Kinh tính tình cởi mở chạy lại hỏi chuyện: “Chúng là sinh đôi à? Trông giống nhau thật đấy.”
“Đúng vậy, là anh em sinh đôi.” Chu Dã cười, nói chuyện với người ta, còn chỉ vào nhóc thứ ba và thứ tư, nói: “Hai nhóc này cũng là sinh đôi.”
“Ôi, cả hai cặp đều là sinh đôi à?” Đối phương nghe xong rất đỗi bất ngờ, kinh ngạc thốt lên.
Ngay từ đầu mọi người đã chú ý tới gia đình này rồi, sau khi biết hai cặp anh em này đều là sinh đôi, ai nấy đều ngạc nhiên, không ngờ lại có chuyện như vậy.
“Lẽ nào mọi người là gia đình của Trạng nguyên nữ ban xã hội của tỉnh X à?” Có người nhớ ra nên hỏi.
Chu Dã cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, anh đọc báo thấy à?”
“Ừ, tôi đã đọc kĩ thông tin về các Trạng nguyên từng tỉnh trên cả nước rồi.” Người trả lời là một cô gái, cô gái nhìn về phía Bạch Nguyệt Quý: “Cô tài giỏi thật đấy, suýt thì đạt điểm tối đa luôn!”
Không chỉ thành tích của cô đáng chú ý mà ngay cả sự tích về cô cũng rất đặc biệt.
Sinh đôi hai lần, lại đều là con trai.
Vậy nên rất dễ nhận ra.
“Tôi chỉ may mắn thôi.” Bạch Nguyệt Quý khách sáo đáp lại.
“Cô khiêm tốn quá.” Cô gái kia rất thân thiện: “Cô còn đẹp hơn trên báo nữa!”
Bạch Nguyệt Quý cười, đứng trò chuyện với đối phương, thì ra cô ấy cũng là sinh viên tới nhập học, người tỉnh bên cạnh, thành tích thi đại học cũng rất tốt.
Ở bên kia, Chu Dã cũng đứng nói chuyện với một sinh viên nam khác, nói xong mới thong thả dẫn vợ con tới ký túc xá sinh viên.
Anh không chỉ hỏi thăm kỹ lưỡng tình hình ở ký túc xá sinh viên mà còn chỉ trong một thời gian ngắn đã tuyên truyền đầy đủ về tình hình của gia đình mình.
Vậy nên khi gia đình họ vừa đi tới dưới chân ký túc xá thì Đổng Kiến và Sở Sương tới báo danh trước nghe được tin tức đã chạy tới.
“Cha nuôi!” Đâu Đâu tinh mắt nhìn thấy trước tiên, mắt sáng lên, lập tức vẫy tay chào.
“Bác Đổng, dì Sở.” Đô Đô cũng nhìn thấy, vẫy tay hò reo.
Cậu con trai thứ ba có vẻ rất bình tĩnh, còn cậu thứ tư thì vui vẻ.
Đổng Kiến lại gần bế cậu nhóc thứ tư lên, chào mợ út trước rồi mới nói chuyện với Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý: “Hai người tới đây từ khi nào vậy?”
“Tụi tôi mới tới hôm qua, sao anh biết tụi tôi tới vậy?” Chu Dã cười hỏi.
Sở Sương bế thằng nhóc thứ ba, cười: “Anh biết thừa ra rồi còn cố ý hỏi nữa hả, hai người vừa bước vào trước đã lôi hai cặp sinh đôi ra khoe, giờ chuyện này đã được lan truyền khắp trong trường rồi, lẽ nào chúng tôi lại không biết hay sao? Anh nói xem anh gây chú ý như vậy là có mục đích gì hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận