Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 51 - Báo Tin Vui




Anh đi chưa lâu, vợ của Quảng Hạ đã dẫn theo con trai và con gái trở về. Nhà mẹ ruột của cô ấy cũng không xa, nhìn thấy chồng mình vẫn đang xử lý con thỏ thì hỏi: “Thỏ ở đâu ra vậy?”
“Hôm nay Chu Dã đến báo tin vui, vợ cậu ấy mang thai rồi. Con thỏ này là do cậu ấy mang qua đây.” Quảng Hạ vừa bận rộn vừa nói.
Vợ Quảng Hạ thèm thuồng hỏi: “Vậy tối nay chúng ta có thịt thỏ để ăn không?”
“Ăn thịt thỏ gì chứ, phơi khô để dành năm mới ăn. Lúc đó Tiểu Dã và vợ cậu ấy cũng sẽ đến.” Nghe vậy, mợ út đang ngồi xoắn sợi gai trong nhà liền nói.
Vợ Quảng Hạ nghe vậy thì có chút thắc mắc, nhưng cũng tò mò, bèn bước vào nhà hỏi: “Em họ Chu và vợ cậu ấy đã hòa thuận rồi sao? Không phải cách đây không lâu Triệu Mỹ Hương còn nói vợ cậu ấy không đàng hoàng sao?”
“Đó đều là lời đồn đại của người khác, con đừng nghe theo. Bây giờ Tiểu Dã và vợ cậu ấy rất tốt!” Mợ út nói.
Vợ Quảng Hạ cười: “Mẹ nói thế, con cũng mong bọn họ tốt đẹp!”
Mợ út thì hiểu rõ cô con dâu này nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Vợ Quảng Hạ liền tới gần, khẽ nói: “Mẹ, lần này con về nhà nghe mẹ con nói, trong đội gần nhà mẹ đẻ của bà ấy có một cô gái rất thích hợp với chú hai.”
Mợ út không khỏi có hơi động lòng, chuyện hôn nhân của con trai thứ hai là chuyện trọng đại trong lòng bà và chồng. Bà liền hỏi con dâu: “Điều kiện thế nào?”
“Là người đã ly hôn.” Câu đầu tiên mà vợ Quảng Hạ nói chính là câu này.
Nghe vậy, sắc mặt mợ út hơi nhạt đi, lườm con dâu cả một cái.
“Mẹ, mẹ cũng đừng trách con chưa tìm kỹ. Điều kiện của chú hai, mẹ cũng biết mà. Muốn tìm một cô gái tốt, người ta cũng chưa chắc đã bằng lòng. Có bằng lòng thì tiền thách cưới cũng cao đến mức dọa người. Nhà ta cũng không thể bỏ nhiều tiền như vậy làm lễ hỏi, bằng không cũng không đến mức đến bây giờ chú hai vẫn chưa cưới được vợ.” Vợ Quảng Hạ nói.
Đương nhiên mợ út cảm thấy con trai thứ hai nhà mình không tệ, chỉ là thua ở chỗ không thể nói chuyện thôi, nhưng rốt cuộc tình thế cũng gấp gáp hơn so với người ta. Mắt thấy anh ấy đã sắp hai mươi ba, thật sự không thể trì hoãn nữa, bằng không sẽ rất khó quyết định.
“Bao nhiêu tuổi rồi? Ly hôn vì lý do gì? Có con hay không?” Đây đều là những điều cần phải hỏi rõ ràng.
Vợ Quảng Hạ nói: “Lớn hơn chú hai ba tuổi, nhưng mà lời người xưa nói rất đúng, nữ lớn hơn ba ôm gạch vàng. Lớn hơn ba tuổi thì có thể chấp nhận được đúng không? Chẳng phải lần trước bà mối kia còn làm mai một người lớn hơn chú hai khoảng tám tuổi hay sao? Vậy thì thật sự là quá thiệt thòi cho chú hai, con cũng thấy không vừa mắt!”
“Đừng nói những chuyện không đâu. Ly hôn vì lý do gì, có con không?” Mợ út hỏi trọng điểm.
“Chủ yếu là chồng trước của cô ấy hay đánh người, bị đánh đến nỗi không còn cách nào nữa, không ly hôn thì mất mạng. Cô ấy không thể chịu đựng qua ngày được nên ly hôn. Cũng không mang theo con, sinh được hai đứa, toàn là con trai, đều để lại không mang theo!” Rõ ràng là vợ Quảng Hạ đã hỏi han kỹ lưỡng, thông tin rất chi tiết.
“Không có vấn đề gì khác đấy chứ?” Mợ út lại hỏi.
Vợ của Quảng Hạ đảm bảo: “Không có vấn đề gì khác nữa, mẹ con còn nói là không tệ!”
Mợ út lại không đồng ý ngay, chỉ nói cần phải suy nghĩ kỹ.
Về phần Chu Dã, anh cầm ba con cá về nhà, khi đi ngang qua nhà ông đội trưởng, còn tặng cho ông đội trưởng một con.
“Vợ cậu đang mang thai, cậu còn tặng cá cho tôi làm gì? Mang về cho vợ cậu ăn đi.” Ông đội trưởng nói.
“Tôi còn hai con nữa mà.” Chu Dã cười, nhất quyết để con cá này lại cho ông đội trưởng.
Nhìn bóng lưng của anh đi về, ông đội trưởng hút một hơi thuốc lá, nói với vợ mình: “Cậu ấy nói năm sau sẽ làm việc chăm chỉ, cũng không biết lời nói này có mấy phần đáng tin cậy?”
Vợ của ông đội trưởng nói: “Thanh niên trí thức Bạch cũng đã mang thai rồi. Đương nhiên cậu ấy phải làm việc đàng hoàng, nếu không vợ con đều phải ngáp gió Tây Bắc theo cậu ấy rồi. Tôi thấy cậu ấy vẫn là rất thích thanh niên trí thức Bạch.” Bà ấy lại cười một tiếng, nói: “Con cá này cũng không nhỏ, còn mang đến đây báo hiếu ông, tức là biết rõ ông quan tâm đến cậu ấy.”
Ông đội trưởng không nói gì, cũng chỉ là ông thấy cha mẹ Chu Dã đều không còn nên mới quan tâm đến anh nhiều hơn vài phần.
Đương nhiên cũng phải nói, thằng nhóc Chu Dã này rất hiểu chuyện. Ví dụ như trước đây đứa cháu trai nhà ông ấy không đủ sữa mẹ gào khóc kêu đói, chính Chu Dã không biết lấy đâu ra một túi sữa bột để cậu bé vượt qua.
Vì vậy, ông đội trưởng cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ với một số việc làm của Chu Dã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận