Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 337 - Con Muốn Đi Học




Nếu cha chồng có đồ ăn ngon, không phải cô ta cũng có thể hưởng ké theo sao?
Kết quả lại chẳng có gì!
“Mẹ, sang năm con muốn đi học.” Cố Tiểu Tây nhìn vẻ mặt của mẹ mình, nói.
Vợ Quảng Hạ lập tức trợn trắng mắt: “Con gái đi học làm gì?”
Năm nay con gái đã phải nhận làm hết việc trong nhà, bé gái chín tuổi, ở nông thôn là sức lao động không hề nhỏ.
Qua năm sau là mười tuổi, chờ mấy năm nữa đã có thể lấy chồng, còn đi học cái gì chứ?
Đi học tốn tận mấy đồng đấy!
Đương nhiên vợ Quảng Hạ không muốn tiêu tiền uống phí vì chuyện này.
“Mẹ, con đã hỏi thím rồi, thím nói con gái đi học mới có thể tiến bộ, sẽ thay đổi được cuộc đời. Thím còn nói với con, nếu con đi học, có thể đọc được sách, thím đồng ý dạy con viết bài kiếm tiền, sau này nếu con viết bài kiếm được tiền, tiền con kiếm được đều cho mẹ hết.” Cố Tiểu Tây nhìn mẹ, nói.
Câu này khiến vợ Quảng Hạ lung lay, vội nói: “Con nói thật chứ, cô ta đồng ý dạy con à?”
Cô ta vô cùng thèm muốn ba mươi đồng tiền nhuận bút mỗi tháng của Bạch Nguyệt Quý.
Đúng vậy, sau khi nói chuyện với Triệu Mỹ Hương, bây giờ cô ta đã biết tiền nhuận bút của Bạch Nguyệt Quý không phải là hai mươi mà là tận ba mươi đồng!
Một tháng ba mươi đồng, nếu một tháng con gái mình có thể kiếm được ba mươi đồng, bản thân còn gì phải suy nghĩ chứ?
“Thím đồng ý, chỉ là con không biết chữ, không có cách nào dạy được, nên mẹ có đồng ý cho con đi học không?”
Vợ Quảng Hạ nhìn con gái: “Con chắc chắn mình có thể có năng lực như cô ta chứ?”
“Con không chắc lắm, dù sao đây không phải việc dễ dàng, nhưng con đồng ý cố gắng thử xem sao, nếu làm được, sau này mẹ sẽ không sợ không có tiền để tiêu nữa.” Cố Tiểu Tây nói.
Vợ Quảng Hạ khẽ cắn môi: “Được, sang năm cho con đi học, nhưng con cũng không thể bỏ việc nhà, còn nữa, phải đọc được chữ, bằng không xem mẹ có lột da con ra không!”
“Con sẽ nỗ lực.” Cố Tiểu Tây chỉ nói như vậy.
Nhưng cô bé thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Quả nhiên làm theo lời thím nói, cô bé có thể đi học!
Cố Tiểu Tây không còn nhỏ, nên không chỉ nghĩ đến đi chơi giống như trước kia, cô bé muốn được đi học, đi học sẽ biết chữ.
Giống như con gái nhà đội trưởng của bọn họ, được đi học, còn có con gái của hai nhà khác, cũng được đưa đi học.
Cô bé vô cùng hâm mộ.
Nhưng cô bé không dám mở lời với mẹ, bởi vì cô bé biết nhà mình nghèo, không thể cho cô bé đi học được.
Lần này đến nhà chú ở, cô bé thấy thím viết bản thảo.
Cô bé không biết chữ, đọc không hiểu, nhưng cô bé biết, chữ của thím vô cùng đẹp, dáng vẻ thím ngồi viết bản thảo cũng cực kỳ xinh đẹp.
Cô bé nghĩ, nếu tương lai mình lớn lên, có thể giống như thím không phải là tốt sao?
Thím nhìn cô bé, gọi cô bé đến, hỏi cô bé có đi học không?
Vừa nghe cô bé nói chưa từng đi học, thím nhíu mày, hỏi cô bé nguyên nhân, cô bé liền nói thật.
Sau đó thím hỏi cô bé có muốn đi học không? Hơn nữa còn nói với cô bé không ít điểm tốt của việc đi học, nói cho cô bé biết chuyện đi học này, có thể nói là vô cùng có ích lợi chứ không hề có hại.
Muốn thay đổi cuộc sống của mình, thì phải đi học, nỗ lực đọc sách.
Đặc biệt là trong cuộc sống, đi học không phải con đường duy nhất, nhưng tuyệt đối là con đường tốt nhất dễ đi nhất.
Cố Tiểu Tây rất muốn đi học.
Chính vì cô bé muốn đi học, nên thím mới dạy cô cách để nói chuyện với mẹ.
Quả nhiên, mẹ cô bé bị thuyết phục, đồng ý cho cô bé đi học.
Chuyện sau này, thím nói, về sau sẽ nói tiếp, trước mắt cứ đi học đã.
Trong lòng Cố Tiểu Tây vô cùng biết ơn thím mình.
Lần này đến đó, cô bé đã học được rất nhiều điều.
Mợ út cũng để ý đến lời dạy dỗ của Bạch Nguyệt Quý dành cho Cố Tiểu Tây, cảm thấy thật ứng với câu nói: Cưới một người vợ tốt ba đời được hưởng phúc.
Thế hệ bề trên như bà ấy được hưởng phúc, đời sau là Tiểu Tây được hưởng phúc theo.
Hưởng phúc không phải là mọi chuyện đều để cho Bạch Nguyệt Quý làm, hoặc nhận những đồ tốt mà cô kiếm được, mà là cách cô chỉ bảo con cháu con đường sau này nên đi thế nào mới là đúng.
Có thể giúp con cháu bớt phải đi đường vòng, còn thay đổi được cuộc sống của bản thân, có thể để thế hệ sau ngày càng phát triển hơn. Những điều này còn quý giá hơn rất nhiều so với núi vàng núi bạc.
Mợ út cũng đồng ý để cháu gái đi học, trước kia gia đình văn hóa có tiền đều sẽ cho con đi học, cho dù là con trai hay con gái, đều sẽ được đi học.
Người được đi học rất khác biệt.
Sau này chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận