Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 437 - Dương Nhược Tình Có Thai




Đặng Tường Kiệt quay mặt qua chỗ khác không nhìn chị ta: “Chị đang làm cái gì thế!”
“Tôi chỉ muốn nói cho cậu, chuyện này là cậu hiểu lầm Nhược Tình. Cho dù bây giờ tôi với cậu không làm gì cả, thân thể của tôi cũng bị cậu thấy hết còn gì? Nếu như cậu muốn vu khống tôi thì rất dễ dàng.”
Đặng Tường Kiệt tức giận trợn mắt nhìn chị ta: “Nói linh tinh!” Nói xong lại quay mặt đi không nhìn nữa.
Quả phụ họ Dương thuật lại một lần những lời mà Dương Nhược Tình nói với chị ta, còn nhấn mạnh rằng Dương Nhược Tình không hề bị Trần Tùng xâm phạm.
“Chỉ là trong lúc giằng co, cô ấy bị Trần Tùng nhìn thấy, Trần Tùng vu khống cô ấy có quan hệ bất chính, nhưng trên thực tế lại không có, chuyện này Nhược Tình mới là người bị hại!”
Đặng Tường Kiệt cười lạnh một tiếng: “Nếu là như lời chị nói, thế thì cô ta hẳn là phải kinh sợ tránh xa Trần Tùng mới đúng, nhưng ngày đó vì sao cô ta còn muốn đi vào trong phòng Trần Tùng ôm ấp với anh ta? Đây chính là chuyện tôi tận mắt nhìn thấy đó!”
Quả phụ họ Dương đã mặc xong quần áo: “Những việc này tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng Nhược Tình, tôi cũng tin tưởng bất cứ một người phụ nữ nào có người chồng ưu tú như cậu, cũng sẽ coi thường đàn ông bên ngoài.”
Lời này khiến cho Đặng Tường Kiệt không nhịn được mà dừng ánh mắt trên mặt của người phụ nữ nông thôn ái mộ anh ta này.
Quả phụ họ Dương nhìn anh ta, nói: “Trần Tùng không so được với cậu, nếu như Nhược Tình thật sự vừa ý Trần Tùng thì đã không lựa chọn cậu. Tính tình của cô ấy thì cậu cũng biết rồi, tuy rằng nũng nịu nhưng cô ấy sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cậu. Cô ấy không phải người như vậy.”
“Tôi là một người ngoài mà còn tin tưởng cô ấy, cậu thân là chồng của cô ấy, chẳng lẽ cậu không thể tin tưởng Nhược Tình một lần hay sao?”
“Tôi cũng muốn tin tưởng cô ta, nhưng xảy ra chuyện như thế, tôi không có cách nào tin tưởng được!” Đặng Tường Kiệt nói.
“Trần Tùng thích Nhược Tình đến mức điên rồi, thời điểm thích một người lại không chiếm được cô ấy thì chuyện gì đều làm được, lần này thuần túy chính là bôi nhọ mà thôi!”
“Cũng giống như thanh niên trí thức Mã đối với cậu, lúc ấy đã điên cuồng như thế nào? Lại vì cậu mà hại Nhược Tình bao nhiêu lần rồi? Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi quả phụ họ Dương nói xong những lời này, muốn đi, nhưng khi đi qua Đặng Tường Kiệt, chị ta lại đỏ mặt, nói: “Tôi là một người phụ nữ thanh danh không tốt, nhưng tôi cũng cần mặt mũi, thanh niên trí thức Đặng…… Cậu đừng nói ra chuyện buổi tối hôm nay, chuyện này trời biết đất biết, cậu biết tôi biết.”
Nói xong, lại ngượng ngùng nhìn anh ta một cái, lúc này mới rời đi.
Đặng Tường Kiệt nhìn bóng dáng chị ta rời đi không nói chuyện.
Nhưng vừa nãy dáng vẻ chị ta không một mảnh vải che thân đứng ở trong phòng lại ở trong đầu anh ta thật lâu không xua đi được.
Anh ta biết chuyện người phụ nữ nông thôn này ái mộ anh ta, nhưng mà khác với kiểu yêu ích kỷ của Mã Quyên, cũng khác với tình yêu cố chấp của Trần Tùng đối với Nhược Tình, tình yêu của người phụ nữ nông thôn này đối với anh ta có một cảm giác vô cùng thoải mái.
Bởi vì từ trước đến nay chị ta chưa từng làm những chuyện tổn thương anh ta hoặc là Nhược Tình, ngược lại giống như coi bản thân mình thay vào chỗ của Nhược Tình, chỉ cần nhìn anh ta và Nhược Tình sống tốt, chị ta mới cảm thấy hạnh phúc.
Sự yêu thích mà người phụ nữ nông thôn này dành cho anh ta rất thuần khiết.
Cũng chính bởi vì có một phen giải thích này của quả phụ họ Dương, bấy giờ Đặng Tường Kiệt mới bằng lòng cho Dương Nhược Tình vào nhà nói chuyện khi cô ta đến đây một lần nữa.
Dương Nhược Tình vừa gạt nước mắt vừa kể lại chuyện lúc ấy suýt chút nữa đã bị Trần Tùng cưỡng bức, nhưng thời điểm mấu chốt cũng không biết tại sao anh ta lại buông tha cô ta.
“Xảy ra chuyện như vậy, vì sao em không nói cho anh một tiếng? Còn có ngày đó vì sao em muốn đi tìm anh ta? Chẳng lẽ em không nên tránh xa anh ta ba mét hay sao?” Đặng Tường Kiệt chất vấn.
Dương Nhược Tình khóc ròng, nói: “Chuyện như vậy, anh bảo em nên nói thế nào? Nhưng mà sau đó em cũng có tránh né anh ta. Về phần việc đi tìm anh ta, đó là bởi vì em không ngờ thế mà anh ta muốn cưới một người phụ nữ như Lý Phong Mai, nghĩ dù sao đều là thanh niên trí thức, nên muốn đi khuyên nhủ anh ta……”
Đặng Tường Kiệt trực tiếp tức giận: “Anh ta đã đối xử với em như thế, em còn chạy tới khuyên anh ta cái này làm gì, đều là người trưởng thành rồi, anh ta làm chuyện gì chẳng lẽ còn cần em quản hay sao? Cho dù em muốn ban phát lòng tử tế thì cũng không cần phát cho hạng người không bằng súc sinh như anh ta chứ! Em như thế gọi là dê vào miệng sói có biết không!”
“Em cũng rất hối hận, nhưng em thật không ngờ anh ta lại vu khống em như thế.” Dương Nhược Tình gạt nước mắt, nói: “Tường Kiệt, anh tha thứ cho em được không, kinh nguyệt của em đã mấy ngày không đến rồi, khả năng là em…… khả năng là em có.”
Đặng Tường Kiệt sửng sốt một chút, tất cả lửa giận phảng phất đều tiêu tan tại một khắc này, vội vàng nói: “Em nói cái gì? Em... em có?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận