Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 492 - Chu Dã Buôn Bán




Sau khi xong việc, Bạch Nguyệt Quý mới nhỏ giọng hỏi có phải anh đã làm gì lén lút bên ngoài không?
Chu Dã cũng nhỏ giọng kể lại chuyện mình đã làm.
Nhà máy có máy khâu cũ cần thanh lý, anh đã mua lại bốn cái máy khâu của nhà máy với giá phế liệu.
Sau đó, anh thu gom những mảnh vải vụn trong nhà máy. Việc thu gom những mảnh vải vụn này cũng tốn không ít công sức của anh, anh đã phải nịnh nọt họ một thời gian dài, vừa mời ăn cơm vừa tặng quà, sau đó mới lấy được.
Không chỉ vải mà cả những đế giày cần thanh lý cũng được anh thu gom hết.
Anh chuyển những thứ này đến một căn phòng nhỏ anh thuê, hiện tại chỉ thuê hai công nhân đã nghỉ hưu làm việc, may giày và quần áo.
Thấy cậu út rảnh rỗi, anh mới mang một ít về nhà để cậu út làm giúp anh mà thôi.
Cũng không ngờ bởi vì vậy mà bị vợ phát hiện.
Chu Dã vui không tả xiết, anh cảm thấy vợ mình thật tài giỏi, chỉ cần anh vừa nảy ra ý định, cô liền biết anh muốn làm gì.
Sao anh lại yêu cô đến vậy chứ?
Bạch Nguyệt Quý đẩy anh ra, đã nóng không chịu được rồi mà còn ôm mãi, cánh xa cô một chút.
Chu Dã cười nhưng thấy vợ thực sự nóng nên để cô nghỉ ngơi.
Bạch Nguyệt Quý mới nói: "Bây giờ không được phép làm như vậy, nếu bị người ta biết, e rằng công việc của anh sẽ mất đó."
Chu Dã nói: "Anh biết, cho nên hai công nhân đã nghỉ hưu mà anh tìm đều là người làm việc rất tốt. Ở nhà các bà ấy có nhiều cháu trai cháu gái, đặc biệt cần công việc này, họ làm rất hăng hái."
Tất nhiên Chu Dã sẽ không tự chuốc phiền phức cho mình cho nên việc tìm công nhân già về hưu, anh cũng đã sàng lọc kỹ lưỡng.
Trước đây anh đã đi qua khu nhà công nhân vài lần, cuối cùng mới xác nhận được ứng cử viên.
Quả nhiên cũng không uổng phí anh đã tốn hai hộp trái cây để hỏi thăm người bên đó, hai công nhân lớn tuổi này quả thực là lựa chọn rất tốt, một tháng ba mươi đồng, làm từ sáng đến tối.
Cũng bởi vì họ đã lớn tuổi, Chu Dã cũng có chút lương tâm, chỉ cho họ làm theo giờ làm việc trước đây, trưa cũng cho họ về nghỉ ngơi.
Buổi tối cũng không cần làm thêm, ban ngày làm xong việc cho anh là được.
Bạch Nguyệt Quý lại hỏi: "Anh làm việc này bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu, chỉ khoảng một tháng."
"Bán hàng ở đâu?"
Chu Dã nói: "Cửa hàng lớn chứ đâu, giao cho những nhân viên bán hàng, để họ kiếm hoa hồng."
Bạch Nguyệt Quý cười một tiếng, người này thật là thông minh và xảo quyệt, cách này mà anh cũng có thể nghĩ ra được.
"Sao anh biết người ta sẽ vui lòng giúp anh làm việc này?"
"Nhân viên bán hàng chỉ nhận được đồng lương cứng đó, sao họ có thể không vui lòng kiếm thêm chút đỉnh để trợ giúp chi phí trong nhà chứ? Giày và vải của anh đều không cần phiếu, tuy chất lượng hơi thô sơ một chút nhưng giá cả ưu đãi, không khó bán. Họ bán được một đôi giày có thể kiếm được năm hào, bán một bộ quần áo kiếm được một đồng, một ngày bán cho anh một hai đôi giày hoặc một hai bộ quần áo, một tháng cộng lại cũng không thấp hơn lương của họ là bao nhiêu, chẳng lẽ họ ngốc mới không muốn làm."
Thế mà anh còn nắm bắt được tâm lý con người, người trong thiên hạ vì lợi mà chen chúc nhau tới rồi lại vì lợi ích mà ai đi đường nấy.
Bạch Nguyệt Quý liền hỏi: "Vậy anh chạy được mấy cửa hàng lớn rồi?"
Chu Dã nhếch miệng cười: "Cái gì cũng giấu không được em, cũng không nhiều, chỉ hơn mười cái."
Nhân viên bán hàng của hơn mười cửa hàng lớn đang giúp anh bán hàng, vậy một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
"Anh còn chưa tính sổ nữa, hay là em tính thử xem?" Chu Dã liền đi lấy sổ sách ghi chép cẩn thận ra đưa cho vợ.
Bạch Nguyệt Quý còn không biết anh chính là muốn khoe khoang sao?
Nhưng cô cũng rất phối hợp nhận lấy: "Được rồi, để em tính cho anh.”
Nhà bọn họ là ghi sổ, có một cuốn sổ chuyên ghi chép các khoản thu nhập và chi tiêu của gia đình.
Thu nhập chính là tiền nhuận bút của Bạch Nguyệt Quý và tiền lương của Chu Dã. Còn các khoản chi tiêu thì không phải sẽ ghi rõ từng khoản chi tiêu nhỏ nhặt ra.
Mà sẽ ghi theo kiểu là tháng này lấy ra bao nhiêu tiền để tiêu, tới cuối tháng này còn bao nhiêu tiền.
Cuốn sách nhỏ của Chu Dã thì không phải cuốn sách ghi chép của gia đình kia mà là sách riêng, là khoản thu nhập và chi phí trong công việc của anh.
Chữ viết của anh rất qua loa, nhưng mà việc ghi sổ lại khá rõ ràng, tỉ mỉ.
Bạch Nguyệt Quý xem hết cuốn sổ liền tán thưởng không thôi. Sau đó hai vợ chồng liền làm loại vận động hài hòa vào buổi tối xong rồi mới đi ngủ.
Thoắt cái đã tới ngày khai giảng.
Cách một kỳ nghỉ hè, Bạch Nguyệt Quý cũng quay lại trường học.
Năm nay Bắc đại còn náo nhiệt hơn cả năm ngoái.
Bởi vì tháng 7 năm nay liền thi đại học nên hiện giờ có rất nhiều tân sinh viên tới trường học báo danh, dù không muốn náo nhiệt cũng khó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận