Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 106 - Tác Oai Tác Quái




“Ôi trời, bà thím ơi, nước mũi của thím bắn khắp lên người tôi rồi này!” Chị Đại Căn nhảy dựng lên, hét ầm lên.
Chị dâu Chu và Triệu Mỹ Hương đều vội chạy né xa bà ta, thật sự là ghê tởm chết đi được.
Bà mẹ già của Lý Phong Thu cũng mặc kệ, tiếp tục kêu gào khóc lóc, “Ông trời ơi, sao tôi lại sinh ra một đứa con ngỗ nghịch như vậy chứ, chẳng thà tôi sinh ra cái chày gỗ còn hơn, tôi chưa từng thấy một đứa con nào bất hiếu ngỗ nghịch như vậy, không nỡ cho mẹ một miếng thịt……”
Chị Lý bị tức giận đến mức bật khóc, “Sao lại nói là chúng ta không đưa thịt qua chứ? Chỗ đó phải đến nửa cân, đều là cho chó ăn cả hay sao! Phong Thu cũng là con ruột của bà, sao bà nỡ hắt bát nước bẩn vào mặt Phong Thu trước mặt bao nhiêu người trong thôn kia chứ? Bà phải bôi xấu danh tiếng của anh ấy thì bà mới hài lòng phải không, sao lòng dạ bà lại tàn nhẫn đến mức độ này?!”
“Chị là đồ khốn nạn không biết xấu hổ, chị còn dám lên tiếng!” Cô em gái Lý Phong Mai của Lý Phong Thu không nhận được của hồi môn mà mình muốn, liền chỉ thẳng vào mặt chị Lý mà mắng: “Trước kia anh cả nhà tôi rất là hiếu thảo, nhưng sau khi cưới kẻ phá hoại như chị vào nhà thì mới trở nên bất hiếu như vậy đó!”
Chị Lý không dám đánh bà già đang lăn lộn trên mặt đất kia, nhưng chẳng lẽ chị lại không dám đánh cô ta sao?
Một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt cô ta mà không hề báo trước “Cô mắng ai là đồ khốn nạn không biết xấu hổ, tôi muốn xem xem cái miệng thối này của cô còn phun được phân ra nữa không!”
Lý Phong Mai hét lên, nhưng cô ta cũng chẳng phải người hiền lành gì, xông lên muốn đánh nhau với chị dâu, nhưng làm sao cô ta có thể là đối thủ của một người phụ nữ làm nông chuyên lo liệu việc nhà như chị Lý chứ?
Cô ta lập tức bị đè xuống rồi đánh, chị Lý còn cưỡi trên người cô ta, giật tóc cô ta lại rồi tát vào mặt cô ta!
Đương nhiên em dâu của chị Lý vợ của Lý Phong Mậu không thể cứ đứng nhìn như vậy được, “Chị dâu, chị làm gì vậy, còn không mau thả cô út ra!”
Nói rồi muốn đi qua giúp đỡ một tay.
Nhưng chị Đại Sơn và Trương Hiểu Muội cũng không phải là những người hiền lành gì, họ lập tức cản người này lại.
Chị Đại Sơn nói, “Ôi, vợ Phong Mậu này, không phải là cô đang mang thai à? Cô không thể qua đó được, nếu chẳng may có gì bất trắc thì phải làm sao?”
“Không phải là tôi mang thai, tôi chỉ hơi béo một chút mà thôi!” Vợ Phong Mậu kiêu ngạo nói.
Thời buổi này có thể nuôi ra được một người béo cũng không dễ dàng gì!
Trương Hiểu Muội nói, “Cô đừng có nói dối, đây là mang thai, vẫn nên đứng ngoài xem thôi!”
“A!” Lý Phong Mai bị chị Lý đè xuống đánh, bị tát một cái mà miệng còn thét lên chói tai.
“Cái đồ độc ác nhà cô!” Mẹ Lý Phong Thu làm sao có thể chịu được việc đứng nhìn con gái mình bị đánh như vậy, bò dậy định đi lên hỗ trợ.
Nhưng lại bị Lý Phong Thu ‘đỡ’ lấy!
“Đồ khốn nạn, em gái mày bị đồ độc ác kia đánh thành như vậy mà mày còn muốn cản tao!” Bà ta giận dữ, giơ tay lên cào vào mặt anh một cái.
Ngay lập tức trên mặt Lý Phong Thu xuất hiện vết cào rướm máu, nếu anh không né nhanh thì đã có đến mấy vết cào rồi.
Những người đứng xem bên cạnh sửng sốt líu cả lưỡi, đây đâu phải là cách đối xử với con trai ruột chứ, rõ ràng là đối xử với kẻ thù mà!
Rõ ràng sự nhẫn nại của Lý Phong Thu đã đến giới hạn, anh ta giận dữ hét lên: “Lý Phong Mậu, nếu mày còn chưa chết thì mày đến đây đưa mẹ đi, tao sẽ đánh gãy chân mày, mày đừng tưởng rằng mày trốn thì sẽ không có việc gì!”
Lý Phong Mậu trốn ở bên ngoài đang muốn chạy đi, hoàn toàn không để ý đến anh trai!
Anh trai cả của anh ta là đồ chẳng ra gì, được chia nhiều thịt lợn rừng như vậy mà cuối cùng chỉ mang đến một chút xíu, nhà anh ta thì không cần phải ăn à?
Nhưng mà đến gây sự náo động như vậy thì thực sự là không ổn chút nào!
“Anh định chạy đi đâu?”
Không ai ngờ Lý Phong Mậu vừa xoay người một cái thì đã bị Chu Dã tóm được, bị Chu Dã túm cổ áo lôi vào,
“Chu Dã, anh muốn làm gì!” Lý Phong Mậu vừa sợ vừa giận.
“Anh không nhìn thấy xung quanh náo loạn như vậy à, không nghe thấy anh trai anh gọi anh mà còn định đi luôn à?” Chu Dã nói.
Lý Phong Thu vừa nghe liền biết hóa ra cậu em trai khốn nạn của mình định chạy trốn, liền túm lấy anh ta rồi đánh, “Đồ khốn nhà mày, xem hôm nay tao có đánh gãy cái chân chó của mày không!”
Lý Phong Mậu lập tức bị đấm cho một cái.
“A!” Vợ Phong Mậu thét lên chói tai, “Anh cả, sao anh lại đánh Phong Mậu, việc này thì liên quan gì đến Phong Mậu!” Cô ta muốn xông đến nhưng lại bị chị Đại Sơn và Trương Hiểu Muội chắn đường nên lo lắng hét to lên.
“Cái thằng khốn nạn này, mày con dám đánh em trai mày, tao liều mạng với mày!” Bà mẹ của Lý Phong Thu lao tới như trâu điên.
Khung cảnh thực sự rất hỗn loạn.
Cuối cùng vẫn là ông đội trưởng tới, nặng mặt mắng cả đám một trận, còn cho người gọi cha của Lý Phong Thu đến để ông ta đưa bà vợ già và con trai con gái của ông ta về thì trò khôi hài này mới coi như là kết thúc.
Bạch Nguyệt Quý nghe Chu Dã trở về kể lại mọi chuyện, trong lòng cô tự nhiên sinh ra một suy nghĩ bất hiếu.
Đó chính là cũng may vì cô không có mẹ chồng.
Đừng nói là cô không có lương tâm, đây hoàn toàn là những suy nghĩ từ tận đáy lòng cô. Cô thà không có mẹ chồng phụ giúp chút việc nhà còn hơn là có một bà mẹ chồng tới gây chuyện tác oai tác quái như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận