Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 440 - Đón Năm Mới 2




Bởi vì đây là thời thơ ấu thuộc về bọn chúng, cái này không cho cái kia không cho, vậy thì không nuôi ra được đứa trẻ tốt.
Đặc biệt còn có Chu Dã đang dạy bọn chúng chơi, thật ra không cần cô lo lắng nhiều.
Trong lúc bọn nhỏ đang chơi, Lý Thái Sơn đã tự mình sang đây, tối hôm nay chính là ba mươi tết, anh ta đặc biệt lại đây tìm anh Dã nhà mình để tán gẫu.
Chu Dã và Lý Thái Sơn đi sang phòng phía tây uống trà.
Lý Thái Sơn uống trà vẫn rất cảm thán, trước đó anh ta chỉ muốn ăn bám đến già.
Kết quả không biết từ lúc nào đã biến thành thanh niên tốt kiên định chịu khó đi làm?
“Cậu tự vui thầm đi, nếu vẫn sống giống như trước kia thì bây giờ cậu đang vào chung chỗ với Vương Nhị Anh rồi.” Chu Dã nói.
“Anh Dã, anh đừng có nói mấy lời đen đủi như thế, em đã không đi đánh bạc với anh ta từ lâu rồi.”
Chu Dã lại hỏi: “Chỉ là tụ tập đánh bạc, theo lý thuyết cũng không nặng lắm, cậu xem những người khác đều thả ra, sao anh ta còn không được thả ra?”
Mấy ngày trước những người năm ngoái bị anh hai Niên tố cáo đã được thả ra để về ăn tết, hầu như tất cả người trong số đó đã về, nhưng duy nhất Vương Nhị Anh là không trở về.
Nhắc đến cái này, Lý Thái Sơn tức khắc có tinh thần: “Sợ là Vương Nhị Anh không ra được, sợ là phải ở trong tù cả đời!”
“Tình huống gì vậy?” Chu Dã sửng sốt.
Tin tức của Lý Thái Sơn rất nhanh nhạy, việc này cậu ta cũng là nghe mẹ mình nói: “Không biết ông Vương và bà Vương nhận làm một chuyện từ khi nào, lòng cũng tàn nhẫn, thu tiền rồi đồng ý để cho Vương Nhị Anh đi chịu tội thay người khác.”
“Giống như tôi trước kia hay sao?” Chu Dã nghe vậy thì hỏi.
“Không giống đâu, lúc trước anh Dã chỉ phải đi vào tù có hai năm. Còn về Vương Nhị Anh này, em nghe nói là ngồi tù đến mục xương còn là nhẹ, có lẽ còn phải……”
Phần sau đó Lý Thái Sơn không nói, nhưng đã làm một cái động tác tay ở trên trán.
Chu Dã trầm mặc.
Lý Thái Sơn thở dài: “Tuy rằng đúng là Vương Nhị Anh không nên thân, không phải kẻ tốt lành gì, nhưng mà hai vợ chồng già nhà họ Vương cũng thật là tàn nhẫn, em nghe nói hình như là nhận tận năm trăm đồng rồi, nên mới thế……”
“Không nói đến anh ta nữa.”
Lý Thái Sơn lại tự mình lắc đầu, dù sao cũng đã lớn lên cùng nhau, trước kia quan hệ của anh ta và Vương Nhị Anh thật đúng là rất tốt, nhưng cuối cùng Vương Nhị Anh không đi trên đường ngay thẳng theo anh Dã.
“Anh Dã, anh nói xem cuộc sống này của chúng ta đến lúc nào mới có thể qua đi, bây giờ em nằm mơ cũng không nghĩ ra được, tới lúc nào thì có thể sống cuộc sống chỉ cần nằm cũng có cơm ăn đây?” Lý Thái Sơn lại không nghiêm chỉnh nằm luôn xuống ván giường, bắt đầu gào lên.
Chu Dã rót cho anh ta một ly trà: “Cái này chẳng phải đơn giản hay sao, chờ hai anh em Đa Dư lớn lên là được rồi.”
“Chờ hai đứa nhóc kia lớn lên cũng không biết đến ngày tháng năm nào, cứ tiếp tục như thế, em sợ em không sống được đến khi đó mất.”
Chu Dã cười lên: “Đang Tết nhất nói nhảm cái gì vậy. Hơn nữa tôi cũng chưa kêu mệt mỏi, cậu còn kêu cái gì.”
“Anh Dã, anh có chị dâu đương nhiên không mệt mỏi, mỗi ngày đều có đồ ăn tốt như vậy, vợ em thì sinh hoạt tiết kiệm, luyến tiếc không dám ăn.”
“Chờ qua mấy ngày đầu năm, đến lúc đó lại vào núi một chuyến, đi chuẩn bị đồ ăn ngon bồi bổ cho cậu.” Chu Dã nói.
Lý Thái Sơn lập tức nói: “Được được được, qua đầu năm đi luôn, trên người em toàn là xương sườn rồi, muốn tìm thêm thịt để bồi bổ cho dạ dày!”
Thật ra điều kiện trong nhà của Lý Thái Sơn cũng tính là dạng đặc biệt tốt, có điều mẹ của Thái Sơn sống rất tiết kiệm.
Kim Tiểu Linh sống cũng tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ y như thế, tuy rằng Lý Thái Sơn có thể ăn no được bảy tám phần, thật sự không bị đói, nhưng không được ăn thức ăn mặn gì khác.
Đàn ông tuổi này nếu không ăn thịt, chỉ ăn lương thực thì ăn no mà có thể phát triển thêm sao?
Giống Chu Dã, từ mùa đông tới nay, thật sự chưa từng dừng thức ăn mặn.
Cho nên anh được bồi bổ đến mức khí sắc hồng hào, tinh thần no đủ.
Hơn nữa lại không cần làm việc, sức lực cũng không biết dùng ở đâu, hàng đêm đều phải tìm vợ để giải tỏa, thế cho nên bây giờ đã bị vợ ghét bỏ rồi.
Mà những người khác thì không như vậy, dù sao đều là người sống đặc biệt tiết kiệm.
Chu Dã và Lý Thái Sơn nói chuyện, Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai bận việc xong cũng mang theo hai anh em Niên Sinh và Lâm Lâm sang bên này tán gẫu.
“Đến thời điểm đầu năm chúng ta đi qua thăm cậu út và mợ út, nếu đầu năm sau không có tuyết rơi, chúng ta đi vào núi một chuyến nhé?” Chu Dã nói với Cố Quảng Thu.
Đương nhiên Cố Quảng Thu không ý kiến gì.
Không lâu sau, chị dâu Lý và Lý Phong Thu, còn có Lý Đại Sơn và chị Đại Sơn cũng đều sang đây ngồi trong nhà, trong lúc nhất thời cả nhà đã náo nhiệt hẳn lên.
Đám người Lý Phong Thu đều cảm thấy hẳn là Chu Dã nên mở rộng cái nhà này mới được.
Bốn đứa con trai cơ mà, nếu nhà này không mở rộng ra thì sau đó sẽ không đủ chỗ ở nữa.
“Chúng tôi đang tích cóp tiền, đến lúc đó nếu có tiền thì chỉ cần một lần xây luôn một cái nhà ngói, cũng đỡ phải giày vò qua lại nhiều.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận