Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 102 - Bán Lấy Tiền




Mấy đồng này nhất định là một khoản thu không nhỏ, nhưng mà khẩu vị của Chu Dã đã lớn hơn nên anh không thấy cảm giác gì.
Lý Thái Sơn rất kích động. Hai ba mươi đồng mà chia ra thì mỗi người sẽ được năm sáu đồng. Số tiền thật lớn, đây chắc chắn là một số tiền lớn!
“Ngậm chặt miệng lại, ngay cả Vương Nhị Anh cũng không được nói.” Chu Dã nói, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nếu mà cậu không biết giữ mồm giữ miệng thì sau này làm gì tôi cũng sẽ không đưa cậu đi theo.”
Những lời phía sau có uy lực quá lớn, Lý Thái Sơn không nói lời nào: “Anh Dã, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, tôi cũng không phải kẻ ngốc!”
Tuy rằng hiện giờ việc kiểm soát cũng không còn chặt chẽ như trước kia, nhưng chuyện bắt lợn rừng đi bán thì tốt nhất vẫn đừng để cho ai biết. Nếu không những người ghen ghét đố kị đó sẽ làm ầm ĩ lên, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện!
“Đợi lát nữa tôi sẽ dặn dò Lý Phong Thu!” Lý Thái Sơn nói.
“Lý Phong Thu không cần anh dặn dò. Hai người họ kín mồm kín miệng nhất.” Chu Dã nói.
Khoảng chừng ba tiếng sau, Lý Phong Thu và Cố Quảng Thu mới mang dao nhọn với bao tải đến. Bọn họ về còn ăn cơm tối và cũng mang mấy củ khoai lang đến cho Chu Dã và Lý Thái Sơn ăn.
“Có ai phát hiện ra hai người không?” Lý Thái Sơn vội vàng hỏi.
“Không có!” Lý Phong Thu và Cố Quảng Thu đều lắc đầu. Bọn họ cũng cực kỳ chú ý và cẩn thận.
Lý Phong Thu nói với chị Lý, Cố Quảng Thu cũng nói với Trương Hiểu Mai. Anh ta không nói nhưng biết viết nên đã viết cho Trương Hiểu Mai xem.
Hai người đều là những người kín miệng, cho nên Chu Dã cũng không nói gì. Anh nhận lấy khoai lang và bắt đầu ăn.
Họ lập tức phân chia con lợn rừng ngay trong núi sâu rừng già này thành từng miếng thịt và cho vào từng chiếc bao tải.
Chu Dã không tham gia vào chuyện đó. Anh vừa ăn khoai lang xong vừa nhìn.
Cả ba người Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu và Lý Thái Sơn đều bận rộn.
“Mỗi nhà đều cắt lấy một miếng giữ lại để ăn.” Chu Dã nói.
“Được!”
Ba người còn lại cũng không có ý kiến gì. Đã bao lâu rồi họ chưa ăn thịt? Ánh mắt cả đám người nhìn con lợn rừng đều sáng rực cả lên!
Mỗi người một miếng, mỗi miếng cũng khoảng ba đến năm cân. Nhưng mà Chu Dã muốn lấy thêm một miếng để mang qua cho ông cậu của anh.
Nhưng anh cũng không muốn kiếm lợi nên nói: “Miếng thịt này thì đợi sau khi bán xong thì trừ vào tiền của tôi.”
“Không cần, không cần.” Lý Phong Thu vội vàng nói.
Lý Thái Sơn cũng nói: “Chỉ là một miếng thịt mà thôi. Con lợn rừng này cũng là do anh Dã phát hiện ra, do vậy với chúng tôi mà nói thì đây là được hưởng phúc của anh Dã.”
“Đừng vuốt mông ngựa nữa. Chúng ta xuống núi trời sẽ tối nên bây giờ xuất phát thôi!” Chu Dã nhìn trời và nói.
Đương nhiên ba người còn lại không có ý kiến gì, chỉ khiêng bao tải rời đi!
Chu Dã đi ở phía sau. Anh nhìn xung quanh một chút thì thấy không có nhiều vết máu. Bởi vì thời tiết này lúc giết lợn thì máu sẽ nhanh chóng đông lại, hơn nữa hiện trường cũng đã được dọn dẹp qua.
Nhưng để bảo đảm an toàn nên bốn người vẫn đi vòng một vòng lớn, sau đó họ mới đi lên trên đường mà Lý Thái Sơn dẫn đầu để bán con lợn rừng mà họ đã bắt được này ra ngoài!
"Được tận năm đồng ba hào?"
Chị Lý đếm số tiền Lý Phong Thu mang về, vui vẻ hỏi.
"Đúng vậy." Lý Phong Thu gật đầu.
Trời đã khuya, mọi người đều đã ngủ nên chị Lý lặng lẽ đi giấu tiền.
Năm đồng ba hào là rất nhiều tiền.
Chị Lý giấu tiền xong mới lên giường, chị ấy muốn nghe Lý Phong Thu kể lại chuyện xảy ra, hôm nay Lý Phong Thu có chút phấn khích vì đây là lần đầu tiên anh ấy làm việc này.
Vì thế nên khi anh ấy thấy vợ đến gần, không kìm nén được kích động kể lại mọi chuyện.
“Trước kia, anh thường nghe Lý Thái Sơn nói Chu Dã rất may mắn. Hôm nay, anh thực sự thấy cậu ấy may mắn đến mức nào. Tất cả bọn anh đều muốn chọn con đường đó, nhưng cậu ấy nghĩ rằng đường đó rất khó đi nên đã quyết định đi đường khác. Ai ngờ cậu ấy lại phát hiện ra một con lợn rừng.” Lý Phong Thu cảm thán.
Thực ra Lý Thái Sơn và Lý Phong Thu có quan hệ họ hàng, họ có cùng một tổ tiên, nhưng chỉ là họ hàng xa.
Họ Lý là họ lớn của đại đội Ngưu Mông, ông đội trưởng cũng họ Lý.
Chị Lý nói: “Các anh không nhận ra cái gì sao?”
“Không.” Lý Phong Thu lắc đầu: “Chu Dã nhìn thấy, cậu ấy cũng xử lý nó, nhưng số tiền được chia đều cho bọn anh, cậu ấy cũng không lấy thêm một xu nào. Mặc dù con người cậu ấy có chút cà lơ cà phất, nhưng mà là người tốt. Chẳng trách Lý Thái Sơn thích đi phía sau gọi cậu ấy là anh Dã.”
Chị Lý mỉm cười: "Đúng là vận may của Chu Dã khá tốt. Anh nhìn vợ cậu ấy chỉ cần sinh một lần được hai đứa là biết, thậm chí chúng ta còn chưa từng nhìn thấy cảnh sinh đôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận