Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 552 - Chu Dã Dạy Cho Bạch Nguyệt Quý Một Bài Học 2




biết điểm dừng. Không cần phải ngăn cản.”
Nhưng thành tâm mà nói thì Chu Dã cảm thấy không nhất thiết phải ngăn cản con.
Bởi vì trẻ em lớn lên tự khắc có con đường riêng.
Cũng giống như cậu mợ út Cố, bọn họ luôn lo lắng rằng anh sẽ trở nên lạc lối và không ít lần dặn đi dặn lại.
Nào là anh phải là người có trách nhiệm và chính trực trước mặt mọi người, nhưng thực tế thì sao? Ở nông thôn, anh lại dấn thân làm lưu manh cơ chứ.
Đâu ai có thể ngăn cản những gì mà anh muốn?
Làm sao Bạch Nguyệt Quý có thể không hiểu được việc này? Chỉ là cô có một chút lo lắng cho các con mà thôi.
Các con của cô đều là máu là thịt của cô cả mà.
“Bé ba của nhà ta là một đứa con trai ngoan. Vợ à, em không cần phải lo lắng quá nhiều cho nó đâu. Biết đâu sau này nó có thể là đứa có triển vọng nhất đấy?”
“Chưa chắc là như vậy đâu, chúng ta không nói đến đứa út, nhưng đứa lớn và đứa thứ hai thì chưa chắc đã thua kém bé ba đâu.”
“Vợ à, nếu như bé ba mà nghe được những gì mà em nói, chắc sẽ đau lòng mất thôi. Xem ra trong lòng mẹ, con nó không sánh bằng anh cả và anh hai rồi.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý sửng sốt một chút, sau đó mất bình tĩnh: “Đừng có mà chọc tức em, em không có ý đó đâu, các con đều là từ trong bụng em sinh ra, cho dù là đứa nào đi chăng nữa, em cũng chỉ hy vọng các con có thể đạt được thành tựu mà con mong muốn!”
Chu Dã cười toe toét: “Anh chỉ là cố ý trêu em thôi, anh chỉ muốn nói, em nhìn thấy bé ba như thế này, có vẻ như có chút không đúng đắn, nhưng kỳ thực con nó thật sự có thể tìm ra được đường đi trên con đường này thì cả đời này không cần phải lo lắng. Có thể giờ đây em chỉ thấy những rủi ro của bé ba khi đi theo con đường của cha đỡ đầu nó, nhưng vợ ơi, em có nghĩ rằng con đường của thằng lớn và thằng hai sẽ không có rủi ro không? Ở đâu có người, ở đó có giang hồ, câu nói này có thể áp dụng trong mọi hoàn cảnh.
Cả đời các con vẫn cần phải dựa vào chính mình.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, cả đêm đó Bạch Nguyệt Quý đã bị anh nhà dạy cho một bài học.
Kể từ ngày đó, cô không còn phản đối bé ba đi theo con đường của cha nuôi cũng là sư phụ Ngô của bé nữa.
Hai người Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai cũng đang nói chuyện với nhau.
Tuy nhiên họ mở đèn lên, Cố Quảng Thu thì viết, còn Trương Hiểu Mai thì nói.
Cố Quảng Thu không muốn cô ấy làm việc quá vất vả. Hôm nay gió tuyết lớn như vậy, cô ấy lại bất chấp tuyết lớn để đi bán trà và trứng sao? Thấy lúc cô ấy trở về, mặt đã tái xanh vì lạnh.
Trương Hiểu Mai cười nói: “Em biết anh đau lòng, anh thấy em làm việc không dễ dàng gì nhưng em thấy không khó khăn chút nào.”
Buổi sáng bán đậu hủ, việc này đúng là hơi vất vả một chút. Khoảng ba giờ đêm cô ấy đã phải thức dậy và làm việc rồi.
Mùa hè thì còn ổn, bây giờ trời rét lạnh như thế này sao có thể nói là dễ dàng cho được?
Tuy nhiên Trương Hiểu Mai không sợ vất vả, cho nên buổi sáng mỗi ngày cô ấy đều rời giường đúng giờ để làm đậu hủ bán, hai khay đậu hủ là có thể kiếm được ba đồng, mặc gió và tuyết.
Sau khi bán đậu hủ xong, cô ấy cho những quả trứng đã luộc trong lá trà ngày hôm qua vào thùng xốp rồi đặt trước cửa nhà máy.
Không cần làm gì nhiều, chỉ cần treo một tấm biển ghi ở đây bán trứng luộc trong nước trà là được.
Lúc đầu việc kinh doanh tương đối bình thường, nhưng bởi vì trứng luộc trong nước trà ăn rất ngon nên có rất nhiều khách quen.
Do đó, hiện tại cô ấy có thể bán hết số trứng luộc nước trà trong vòng chưa đầy một giờ.
Cả ngày bận rộn từ sáng sớm cho đến tối mịt nên cô ấy không hề có thời gian rảnh rỗi.
Và tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của cậu út Cố và mợ út.
Cậu út Cố giúp đỡ cô ấy xay đậu, mợ út giúp cô ấy nhặt đậu, ngâm đậu và chăm sóc bọn trẻ. Ngay cả việc dọn dẹp nồi chảo dùng để nấu đậu phụ sau khi nấu xong cũng là mợ út làm giúp cô ấy.
Và họ cũng rất quan tâm đến cô ấy. Buổi trưa họ đều sẽ để cho cô ấy ngủ một giấc và sẽ không để tụi trẻ quấy rầy cô ấy.
Trong lòng Trương Hiểu Mai rất biết ơn, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, cô ấy mới tiếp tục nỗ lực kiếm tiền.
Một ngày cô ấy có thể kiếm được năm đồng nhờ vào việc bán đậu hủ và bán trứng luộc trong nước trà!
Kiếm tiền nói không vất vả là giả, nhưng thân thể mệt mỏi còn tinh thần thì không!
“Một tháng anh kiếm được hai trăm đồng, một tháng em kiếm được một trăm năm mươi đồng, cộng lại sẽ được hơn ba trăm đồng. Nếu tiết kiệm một vài năm thì lúc đó chúng ta sẽ có thể mua được nhà. Em cũng đã hỏi qua mẹ rồi, mẹ nói căn nhà của Nguyệt Quý có giá khoảng bốn nghìn hai trăm đồng. Con số này nhìn thì có vẻ nhiều. Nhưng hai vợ chồng mình cùng nhau kiếm tiền, qua một khoảng thời gian vất vả, chúng ta có thể mua một căn nhà ở thủ đô để sinh sống.”
Đây là mong muốn lớn nhất hiện tại của Trương Hiểu Mai, cô ấy muốn mua căn nhà của riêng mình và định cư ở thủ đô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận