Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 597 - Lắp Điện Thoại




Bạch Nguyệt Quý đã chi hẳn một vạn bốn nghìn đồng (14.000 NDT).
Khỏi phải nói về vị trí, phong cách tổng thể cũng không có gì phải bàn, tất nhiên giá cả cũng đặc biệt đắt đỏ.
Hơn nữa, quyền sở hữu và các phương diện khác đều rất rõ ràng, minh bạch, không có vấn đề gì, khác xa với tứ hợp viện hai phòng đầu tiên mà cô tự mua.
Vì thế mà giá cả cũng không hề rẻ.
Nhưng cho dù với giá một vạn bốn nghìn tệ, Bạch Nguyệt Quý vẫn mua nó mà không hề chớp mắt.
Và đó là cách thức đầu tư của cô.
Việc thì nhàn lương lại cao, lợi nhuận lại càng cao, còn như việc mở cửa hàng hay tương tự thì cũng đừng tìm đến cô.
Chỉ là do người đàn ông của cô không chịu ngừng lại, lần quay về này lại đẻ thêm ba quả trứng cho cô.
Sau này khi ra ngoài làm việc sẽ phải thu tiền các loại, nhưng Bạch Nguyệt Quý không có ý định tiếp tục làm việc này mãi nên cô đã có ý thức bắt đầu huấn luyện cho Lý Đại Ni.
Đến lúc đó sẽ tăng lương cho Lý Đại Ni, để Lý Đại Ni dùng thời gian rảnh rỗi để đối chiếu sổ sách cho cô, khi làm xong sẽ mang về đưa cô, rồi cô sẽ xem qua một lần nữa.
Lần quay về này Chu Dã không chỉ mở thêm cửa hàng, còn thương lượng một số vấn đề khác cùng Bạch Nguyệt Quý.
Chính là lắp đặt điện thoại trong nhà.
Với phí lắp đặt năm nghìn đồng, tương đương với nửa gia đình vạn tệ ở đây.
Đối với một gia đình bình thường thì không cần phải nói nhiều, thậm chí cũng đừng nghĩ đến chuyện đó.
Nhưng đối với Chu Dã, số tiền này vẫn có thể chi trả được.
Lý do muốn lắp đặt điện thoại cũng là vì nó hữu ích, đỡ hơn khi xa nhà, hay lúc nhớ nhà, muốn gọi điện nói chuyện với vợ con mà không thể gọi được.
Nếu kinh tế gia đình ở mức trung bình thì không cần phải làm việc quá khả năng, nhưng đối với gia đình anh, năm nghìn đồng thực sự không phải là vấn đề gì lớn.
Cho nên Chu Dã đã nghĩ ra ý tưởng này.
Bạch Nguyệt Quý đã có ý nghĩ này từ lâu, chỉ là cô chưa nói ra mà thôi, nghe anh nói về việc lắp đặt một chiếc điện thoại, cô liền vui vẻ nói: “Vậy thì anh hãy tìm người lắp đặt đi.”
Ngày hôm sau Chu Dã liên lạc cho người tới lắp đặt điện thoại.
Khi trong ngõ được biết là có người lắp đặt điện thoại thì có phần kinh ngạc không nhỏ.
Nhưng cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì nhà họ Chu xưa nay đều không phải hạng tầm thường.
Trong nhà còn gì mà họ không có nhỉ? TV màu lớn, máy giặt, tủ lạnh, quạt bàn,… Bây giờ cả việc lắp đặt thêm một chiếc điện thoại cũng là điều không khó chấp nhận.
Chỉ là khiến cho nhà ông Hoàng, và nhà ông Thẩm trở nên kinh ngạc mà liên tục ca ngợi.
Cậu út và mợ út Cố cũng vừa được biết cháu trai muốn lắp điện thoại, đương nhiên họ biết cháu trai mình kiếm được tiền rồi nên chắc chắn sẽ có đủ khả năng chi trả, nhưng điện thoại cũng thực sự quá đắt.
“Nếu cháu đi xa mà lại nhớ nhà, cháu có thể trực tiếp gọi về, cả anh Quảng Thu cũng vậy. Chỉ cần ở nhà nói chuyện qua điện thoại mà không cần phải ra ngoài, khá hữu ích, nên lắp liền ngay thôi.” Chu Dã nói.
Hai người cậu mợ út Cố còn có thể nói gì được nữa?
Sau khi lắp điện thoại, Chu Dã gọi điện cho Ngô nhị gia và nhờ anh ta ghi lại số điện thoại của nhà.
“Còn lắp cả điện thoại cơ đấy.” Ngô nhị gia cười nói.
“Kiểu gì cũng phải dùng đến, nên phải lắp thôi.” Chu Dã cười nói: “Tối nay sang nhà tôi dùng bữa nhé?”
“Lát nữa tôi có việc ra ngoài rồi, tôi đã hẹn với một người bạn, lần sau nhé.”
“Được thôi.”
Sau khi gọi điện cho Ngô nhị gia, anh gọi điện vào trong nam, để xem Cố Quảng Thu hoặc Lý Thái Sơn ai rảnh thì trả lời cuộc gọi.
Cố Quảng Thu nhận điện thoại, Chu Dã cũng nói cho anh ấy biết trong nhà đã có điện thoại rồi, sau này nếu nhớ nhà có thể gọi về nói chuyện với chị dâu và các con.
Cố Quảng Thu mỉm cười viết lại số điện thoại, còn hỏi anh khi nào tới đây.
Chu Dã nói sẽ mất vài ngày nữa.
Đã gần hai tháng kể từ lần cuối anh đi xa, hiện tại anh vẫn chưa thực sự đủ quan tâm đến vợ nên phải tiếp tục quan tâm đến cô ấy.
Về phần Niên Viễn Phương thì không cần phải gọi điện, không có điện thoại cố định. Anh gọi một cuộc đến Cơ tứ gia, nhưng anh ấy lại không có ở nhà nên đành nhờ người khác ghi lại số điện thoại, buổi tối về đến nhà, Cơ tứ gia lại gọi đến.
Chu Dã ra ngoài nghe điện thoại, nói chuyện cùng anh ấy hơn nửa giờ, lúc cúp điện thoại, Cơ tứ gia vẫn còn muốn nói thêm.
Mời anh đến Tây Bắc sớm hơn, vì sắp tới sẽ là sinh nhật của anh ấy, đó lại là một sự kiện lớn, và anh ấy cũng muốn giới thiệu anh với mọi người.
Đương nhiên Chu Dã không thể bỏ qua cơ hội này, anh muốn mở rộng mạng lưới kinh doanh ở Tây Bắc cho nên dịp trọng đại như vậy không thể thiếu anh được.
Tuy nhiên, anh đã ở nhà thêm ba ngày, gây rắc rối cho vợ thêm ba ngày nữa rồi mới lưu luyến cầm ví đi xa.
Vừa vào Nam, anh đã phải làm thêm giờ để giải quyết những vấn đề về sổ sách và tài chính chồng chất.
Bước tiếp theo là anh liên lạc với nguồn hàng, anh muốn đưa một lô hàng về Tây Bắc, mở thêm đường đi về Tây Bắc, anh đã hỏi Cơ tứ gia về việc này thông qua điện thoại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận