Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 499 - Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn




Anh quá nhớ vợ, thật sự là quá nhớ. Khi ở bên ngoài, ban ngày nỗ lực làm việc nên còn tốt, không có thời gian nghĩ nhiều về chuyện khác. Nhưng đến buổi tối đi ngủ, trong giấc mơ tất cả đều là vợ.
Buổi sáng mỗi ngày tỉnh dậy chính là thời điểm cô đơn tịch mịch nhất, bởi vì mơ thấy vợ, cảnh trong mơ lại quá ấm áp, nhưng mà sáng sớm lại lạnh lẽo như vậy.
Hiện giờ anh đã trở lại, người vợ sống sờ sờ đang ở trước mặt anh, hơn nữa cũng tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, như vậy còn chờ cái gì nữa?
Lần này không cần thể hiện bằng lời nói, anh trực tiếp dùng hành động để thể hiện mình nhớ nhung nhiều như thế nào.
Tuy Bạch Nguyệt Quý cũng rất nhớ chồng mình, nhưng cô thật sự là không chịu nổi.
Tiểu biệt thắng tân hôn tính là cái gì?
Cứ như thế, ván sắt cũng đều bị anh làm cho rung chuyển.
Tuy Chu Dã có cuồng nhiệt nhưng vẫn rất tận tâm chăm sóc vợ mình. Khi vừa mới bắt đầu Bạch Nguyệt Quý đã không chịu được mà đấm vài cái lên đầu anh, nhưng mà lúc sau thì thật sự đắm chìm đến nỗi không thể tự kiềm chế được.
Sau một trận bão táp mưa sa, lúc này hai vợ chồng mới trò chuyện với nhau.
“Mấy ngày nay vợ vất vả rồi.” Chu Dã vừa xoa vòng eo vợ, vừa nói.
“Còn tốt ạ, cũng giống như anh mà, tất cả chỉ là cùng anh xây dựng gia đình nhỏ của chúng ta.” Bạch Nguyệt Quý dựa vào trong lòng ngực anh, hô hấp trên người anh có hương vị sạch sẽ mát lạnh, chỉ cảm thấy cả người đều kiên định.
Chu Dã ngập tràn yêu thương mà quay lại hôn vợ mình, sau đó mới bắt đầu nói với vợ mình về chuyện ở phía nam.
“Vợ à, lần này sang phía nam anh thật sự được mở mang tầm mắt.”
Bên trong giọng nói tràn đầy than thở và kinh ngạc.
“Anh nói đi.” Bạch Nguyệt Quý cũng muốn nghe xem.
Đương nhiên Chu Dã sẽ không giấu gì.
Ở bên phía nam kia thật sự phát triển quá nhanh, anh đi đến mà hoàn toàn bị khiếp sợ.
Anh đã không còn là một tên đàn ông thô kệch ở nông thôn quê mùa nữa, sau khi tới thủ đô anh đã có thêm nhiều kiến thức mà trước kia chưa từng có, Khi không có việc, anh đã đi dạo toàn bộ Bắc Kinh một lần.
Thành phố Bắc Kinh trong mắt anh thật sự rất phồn hoa.
Nhưng sau khi anh đi sang phía nam, vẫn bị cảnh tượng ở cảng phương nam làm cho choáng ngợp.
Có rất nhiều thuyền lớn, có rất nhiều công nhân đang bận rộn, còn có nhiều đồ điện rất hiếm thấy như TV hay radio gì đó, cái gì cần có thì đều sẽ có.
Vừa lúc bên kia đang tuyển người làm, lúc ấy sau khi Chu Dã đến thì đã đi làm công, tất nhiên là làm nhân viên khuân vác hàng hoá tạm thời.
Nhưng làm công không phải mục đích của anh khi sang bên này, anh muốn dựa vào việc làm công để tìm hiểu về cảng ở bên này một lần.
Thế mới biết sau khi chính sách được đưa xuống trước đó, cảng bên này đã bắt đầu xuất nhập hàng hoá.
Chính sách mới được đưa ra vào cuối năm trước, năm nay làm ăn lại càng phát đạt. Cứ như vậy Chu Dã đã làm việc chăm chỉ ở bên kia một tháng rưỡi.
Thật ra anh vẫn muốn ở lại bên kia, chỉ là quá nhớ nhà, quá nhớ vợ và bọn nhỏ, hơn nữa anh đi ra ngoài cũng đã lâu lắm rồi, vợ chồng cậu út không rõ chân tướng thì sẽ lo lắng, cho nên anh cũng nên về nhà trước một chuyến.
Tuy nhiên anh cũng không về tay không, mà mang theo không ít đồ về.
Nói đến việc mang đồ, anh thật sự cũng muốn cảm ơn vợ mình.
Bởi vì nếu không nhờ cô bảo anh mang sổ tiết kiệm theo, thì lúc ấy anh thật sự chỉ biết giương mắt nhìn. Lúc ấy khi đi ra cửa anh nghĩ chỉ cần mang theo một trăm đồng là được rồi.
Nhưng khi sang bên kia thì một trăm đồng mua được cái gì?
Bạch Nguyệt Quý cũng lên xem anh mang thứ gì về, thì lập tức nhìn thấy người đàn ông thô lỗ đó đang kéo chiếc khoá túi ra, khiến cho đồ ở bên trong lộ ra.
Bên trong gói hàng là đủ loại đồng hồ, nhìn qua đã biết là loại đắt tiền, kiểu dáng rất đặc biệt, số lượng cũng không ít.
"Bao nhiêu chiếc?" Bạch Nguyệt Quý hỏi.
"Không nhiều, chỉ hai mươi chiếc. Nhưng đây không tính là gì cả, em xem cái này này đi." Chu Dã lại móc ra một sấp phiếu.
Bạch Nguyệt Quý lập tức nhướng mày, bởi vì những tấm phiếu này đều là loại rất quý hiếm, bao gồm phiếu mua tivi và phiếu radio.
Lần này Chu Dã mang về năm phiếu tivi, mười phiếu radio. Đều là loại thông dụng toàn quốc.
Mua những thứ đồ sộ như tivi, radio đều cần phiếu, nhưng chỉ có một số nhà máy lớn mới được phân phát những phiếu này, số lượng cũng rất hạn chế.
Cho nên ở bên ngoài loại phiếu này cũng được rao bán.
Tuy nhiên, đồ vật chỉ là thứ yếu, Bạch Nguyệt Quý muốn biết cảm nhận của Chu Dã sau chuyến đi xuống phương nam lần này.
Cảm nhận của Chu Dã cũng rất đơn giản, người không đọc sách dù thông minh đến đâu cũng có phần cứng đầu.
Anh biết rằng đất nước chắc chắn sẽ phất lên, cho nên anh nhất định phải tranh thủ cơn gió này bay lên cùng. Nếu bỏ lỡ cơn gió này, sau này muốn bay e rằng sẽ khó khăn.
Bạch Nguyệt Quý vuốt ve khuôn mặt anh, nói: "Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, còn nhiều cơ hội và thời gian cho anh nắm bắt, không sợ anh bay không lên."
"Cho dù sau này vẫn có thể bay thì anh cũng không phải là người đầu tiên. Bây giờ chậm một bước, sau này bước nào cũng sẽ chậm, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này." Chu Dã nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận