Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 415 - Chân Dung Của Cha Mẹ Chồng




Do đã thật sự mệt mỏi, Bạch Nguyệt Quý nhanh chóng ngủ mất, Chu Dã cũng như thế.
Nhưng thật ra cách vách cậu út Cố và mợ út còn đang nói chuyện phiếm.
“Tiểu Dã cũng đã về rồi, ngày mai chúng ta có cần về nhà hay không?” Cậu út Cố đẩy bình nước nóng về bên phía mợ út, nói. Tuy rằng ở trong nhà cháu ngoại thật sự là thoải mái, ăn ngon uống tốt ngủ ngon, nhưng cũng không thể cứ ở mãi như vậy được, quá chiếm lợi rồi.
“Ừm, ngày mai trở về.” Mợ út gật đầu, lại nói đến chuyện chụp ảnh.
“Vừa nghe đã biết phải phí tiền.” Cậu út Cố nghe vậy thì nói.
“Nếu thật sự không có tiền để tiêu, hai vợ chồng bọn chúng sẽ không tiêu tiền vào cái này, nhưng nếu có đủ tiền tiêu, bọn chúng lại muốn chụp, tôi cũng muốn, sao phải nói là không muốn chứ.” Mợ út nói.
Cậu út Cố nói: “Tôi thấy bây giờ bà kiêu ngạo rồi, quên hết phải có tinh thần gian khổ phấn đấu rồi hả. Cũng mới mấy năm gần đây tốt hơn, ngẫm lại ngày tháng trước kia xem?”
“Nguyệt Quý nói với tôi, không cần nghĩ đến những ngày tháng đã qua, ngày tháng sau này sẽ chỉ càng ngày càng tốt, thế hệ sau sẽ mạnh hơn so với thế hệ trước!”
Cậu út Cố: “……”
“Nguyệt Quý là người học rộng hiểu nhiều, cũng sẽ suy tính tương lai xa hơn chúng ta, lời nói của con bé sẽ không sai.”
Cậu út Cố bất đắc dĩ, nhưng mà cũng không nói gì.
Bản lĩnh của cháu dâu đúng là không phải thứ mà bọn họ có thể so sánh được, chỉ nói đến chuyện giữa mùa hè mà làm ra được băng, nếu đặt ở thời đại trước kia, đoán chừng đều có thể làm quan ngang với chức quốc sư.
Còn cả tài hoa viết văn chương nữa, dự tính Trạng Nguyên trước kia cũng chỉ đến thế thôi.
Ngày hôm sau hai vợ chồng già đã muốn trở về, nhưng bị Chu Dã giữ lại.
“Cậu út, mợ út hai người ở lại một ngày nữa, chờ đến mai hẵng đi, hôm nay vợ cháu muốn vẽ chân dung cho cha mẹ cháu, hai người bổ sung một chút giúp cháu.” Chu Dã nói.
Tuy rằng anh vẫn nhớ rõ cha mẹ trông như thế nào, nhưng từ khi anh bắt đầu ghi nhớ đến nay, cha đã có tóc bạc rồi.
Khi còn nhỏ anh được cha cõng, anh ở sau lưng cha nhìn thấy, còn muốn nhổ xuống giúp cha nữa.
Nhưng những ký ức tốt đẹp đó đã trôi đi theo thời gian, thật sự đã mơ hồ.
Ảnh hưởng khắc sâu nhất, ngược lại là dáng vẻ khi cha đang nằm ở trên giường bệnh.
Ấn tượng đối với mẹ mình cũng thế, anh cũng chỉ nhớ rõ sau khi cha qua đời thì mẹ vẫn luôn rất trầm mặc, rất buồn bã.
Anh chỉ còn nhớ được mơ hồ dáng vẻ của bọn họ.
Đương nhiên cậu út Cố và mợ út rất tình nguyện ở lại hỗ trợ.
Vốn dĩ cũng chỉ ôm tâm thái thử xem, nhưng khi nhìn thấy Bạch Nguyệt Quý dựa vào miêu tả của bọn họ về ngũ quan và thần thái mà chậm rãi vẽ ra được, lại sửa chữa thêm một chút thì sau đó đã hiện ra dáng vẻ cuối cùng của bức chân dung mẹ Chu - Cố Tiểu Vân.
Mới vừa nhìn thấy, tức khắc nước mắt mợ út không hề dự báo trước mà rơi xuống: “Tiểu Vân!”
Ngay cả hốc mắt cậu út Cố cũng hơi ửng đỏ.
Còn cả Chu Dã cũng thế, cứ ngơ ngẩn mà nhìn bức tranh.
Bạch Nguyệt Quý nhìn phản ứng này của bọn họ thì đã hiểu rõ, cũng nhìn về phía chân dung mẹ chồng.
Diện mạo của mẹ chồng cô cũng không tính là xuất sắc, nhưng cũng thuộc dạng mặt mày ngay ngắn, tuyệt đối không xấu, từ trên đường nét khuôn mặt của Chu Dã không nhìn thấy dấu vết của mẹ, đoán chừng anh giống cha nhiều hơn.
“Vẽ thật tốt, thật tốt.” Mợ út lau lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
Người trong bức tranh này giống em chồng của bà như đúc, tình cảm giữa hai người chị dâu em chồng luôn rất tốt, cho dù lúc đầu bà bị mẹ chồng bắt nạt thì cô em chồng này cũng không ít lần che chở cho bà, thời điểm bà sinh Quảng Hạ, cô em chồng còn đi trộm trứng gà trong nhà cho bà ăn.
Vì thế mà bị ăn đòn một trận.
Khi đó quá nghèo, nhưng cô em chồng có một miếng ăn cũng tình nguyện tiết kiệm để cho hai đứa cháu trai là Quảng Hạ và Quảng Thu, đương nhiên những đứa cháu trai khác cũng có, bà ấy sẽ không quá bất công.
Chỉ là sau này cô ấy bị các anh trai chị dâu khác làm cho thất vọng, lúc này mới chậm rãi phai nhạt, nhưng thật ra năm đó hai anh em Quảng Hạ và Quảng Thu cũng ít nhiều nhờ em chồng hỗ trợ chăm sóc.
Mợ út vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của cô em chồng, cũng vẫn luôn coi cô em chồng như là em gái ruột của mình.
Khi đó lấy chồng, nhà bà nghèo, nhưng vẫn chịu vay tiền mua cho cô em chồng một cái chăn bông tốt xem như của hồi môn để đi lấy chồng.
Hiện giờ vật đổi sao dời, cô em chồng không còn nữa, mợ út không chỉ một lần từng cảm thán, nếu như người còn ở đây thật là tốt biết bao?
Nếu như hai người cả em rể vẫn còn sống, nhìn thấy Tiểu Dã và vợ anh một hơi sinh được bốn đứa cháu trai, bọn họ sẽ vui vẻ đến cỡ nào chứ?
Mợ út tức cảnh sinh tình, nước mắt lau mãi vẫn không ngăn được.
Cậu út Cố nhìn chân dung của em gái cũng thế, cô ấy là đứa nhỏ nhất, kết quả lại đi trước những người làm anh trai như bọn họ.
Hiện giờ nhìn thấy bức tranh của em gái, thật giống như em gái lại sống đến bây giờ, sao không khiến người xúc động được chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận