Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 257 - Trên Đầu Ba Thước Có Thần Linh




Giống như người nhà họ Giang ghen ghét cuộc sống hàng ngày của anh cũng vậy, cũng không biết bây giờ đã thành thế nào rồi nữa?
Không biết xui xẻo thế nào, mà khi Chu Dã gần đi về đến nhà thì lại gặp phải bà Giang.
“Ôi trời, thím à. Trời lạnh như thế này mà thím ra ngoài một mình ư? Thím phải cẩn thật một chút vì băng tuyết trơn trượt lắm đấy.” Chu Dã lập tức cười nói.
Bà Giang đang vác cái rổ, vừa thấy anh thì da mặt đã cảm thấy run run.
Bà ta đi cúng Hoàng Đại Tiên. Bà ta muốn xin Hoàng Đại Tiên giải đáp xem lần này chuyện trong nhà có phải do Chu Dã làm hại hay không.
Lần này vì xin Hoàng Đại Tiên trả lời lời câu hỏi của mình nên bà ta đã tiêu tốn năm hào và thêm bốn quả trứng gà, có thể nói là bà ta bỏ ra rất nhiều tiền.
Hoàng Đại Tiên rất hài lòng khi nhìn thấy cống phẩm của bà ta, nên lập tức hiện linh để trả lời bà ta.
Bà lão kia nói với bà ta bằng giọng nói sắc bén rằng chuyện này không liên quan gì đến Chu Dã, và còn bảo bà ta rằng không nên đi trêu chọc Chu Dã.
Bởi vì trên đầu anh cách ba thước có thần linh che chở. Nếu ai trêu chọc anh thì người đó sẽ lập tức gặp xúi quẩy.
Bà ta lại nghĩ đến những tin đồn vô căn cứ đó ở trong thôn, với việc không phải con trai cả nhà mình vừa mới đi tố cáo Chu Dã nên bây giờ mới ra nông nỗi này sao?
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Dã ở trước mặt, trong lòng bà Giang thật sự cảm thấy khiếp sợ. Người con trai thứ hai của nhà họ Chu này thật sự có tà!
“Thím, sao thím lại nhìn cháu như vậy? Trên mặt cháu có gì sao?”
“Không có gì, không có gì.” Bà Giang vội vàng nói, tiến đến muốn kéo tay anh nhưng Chu Dã đã tránh đi.
“Thím làm gì vậy? Thím muốn chiếm lợi gì từ cháu à? Nhưng cháu không thể mang theo thím đâu.” Chu Dã không nói hai lời.
Khóe mắt của bà Giang khẽ giật giật: “Tên nhóc này, thím muốn nói lời xin lỗi với cháu. Thím cũng không biết Đại Hổ lại làm ra chuyện hèn hạ đó. Nếu biết, chắc chắc thím sẽ đánh chết nó. Không phải là nó đã lấy oán trả ơn sao? Trước đây cháu còn cứu Cẩu Thặng đó!”
Chu Dã nhìn bà già này và nói: “Thím, thím nói không sai. Giang Đại Hổ đi tố cáo chuyện của cháu chính là lấy oán trả ơn, cho nên anh ta xứng đáng bị chính vợ mình dẫn người đi bắt gian. Đây là trừng phạt đúng tội của anh ta. Thím nói xem có đúng không?”
Bà Giang lo lắng nói: “Thím biết chuyện này thật sự là do Đại Hổ sai, nhưng mà hiện tại nó đã thành ra như vậy rồi. Cháu có thể không so đo với nó được không?”
Ghen tỵ với người được thần linh che chở thì con trai của bà liệu còn có thể có kết cục tốt đẹp không?
Mấy ngày nay, con trai của bà không dám bước ra khỏi cửa nửa bước. Xem ra hình như lá gan của anh ta đều bị dọa hỏng rồi.
Bà Giang cảm thấy nên đến xin Chu Dã tha thứ. Chỉ cần anh tha thứ thì chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Chu Dã cười nói: “Thím, thím nói với cháu cũng có tác dụng gì đâu? Thím phải đi nói chuyện với Giang Đại Hổ chứ. Nói xem anh ta nghĩ như thế nào, chuyện này là vấn đề của anh ta chứ không phải của cháu.”
Anh nói xong thì không để ý tới bà Giang nữa mà lập tức đạp xe về nhà.
Bà Giang gọi lớn hai tiếng thì thấy anh đóng cổng lại, không nhịn được cũng muốn mắng hai tiếng. Nhưng lời nói lên đến miệng rồi thì bà ta lại cố gắng kìm nén xuống.
Chỉ là lúc chuẩn bị về đến nhà, vô tình bà ta suýt chút nữa thì bị ngã.
Điều này suýt chút nữa khiến cho bà ta hồn bay phách lạc. Rõ ràng bà ta đang đi từng bước rất vững chắc nhưng bởi vì trong lòng tức giận muốn mắng Chu Dã nên suýt chút nữa bị ngã!
Bà ta vội vàng nói trong không khí: “Tôi không mắng anh ta, không mắng anh ta!”
“Bà nội, bà nói gì vậy?” Giang Cẩu Thặng nói.
Bà Giang không quan tâm đến thằng bé. Sau khi vái mấy vái về phía nhà Chu Dã thì bà ta vội vàng chạy đi tìm con trai cả.
“Con có thành tâm ăn năn hay không?” Bà Giang nhìn anh ta, nói: “Con phải thành thành tâm ăn năn biết không?”
Giang Đại Hổ bị những người đó cạo đầu giống như chó bị bắt phải ăn phân: “……”
Bà Giang tiếp tục nói: “Con tuyệt đối không thể có ý đồ xấu gì với Chu Dã. Chuyện này chính là con đàn bà đó của con nghe thấy chút lời đồn thổi nên cô ta đã dẫn người đến bắt. Nó không liên quan đến Chu Dã, chính miệng Hoàng Đại Tiên đã nói cho mẹ biết!”
Giang Đại Hổ nhấp môi: “Mẹ, mẹ đi hỏi đại tiên ư?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận