Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 487 - Chi Tiêu Hàng Tháng Của Gia Đình




“Tôi nghĩ bà chi tiêu hoang phí quá, dù hai vợ chồng nó có thể kiếm được nhiều tiền thì bà cũng nên tiết kiệm một ít. Một tháng sáu mươi đồng cũng quá nhiều, bà không giúp chúng nó tiết kiệm một ít sao?”
“Đương nhiên tôi có giúp đỡ tiết kiệm, nhưng mà tiết kiệm cũng chẳng được bao nhiêu.” Mợ út nói: “Không phải mấy anh em Đâu Đâu phải ăn chút trứng và thịt để cao lên sao? Tiểu Dã lái xe bên ngoài không phải cần ăn trứng để bổ sung dinh dưỡng sao? Và còn Nguyệt Quý đi học mệt như thế, còn phải viết bản thảo nên cũng cần ăn uống tốt một chút. Còn Đâu Đâu và Đô Đô chúng nó cũng cần phải đi nhà trẻ, ở đây ai ai cũng cho con đi nhà trẻ. Với cả sau này anh em chúng nó lớn lên đều muốn vào đại học nên không thể thua ngay từ vạch xuất phát, chỉ cần có tiền đều sẽ đi nhà trẻ để đặt nền móng.”
Không thể không nói, khi nghe xong, tâm hồn của cậu út Cố có một chút chấn động.
“Tôi biết ông là vì muốn tốt cho vợ chồng Tiểu Dã, nhưng đừng cằn nhằn mãi như vậy. Người trẻ tuổi bọn họ có ý chí và hành động của riêng mình, chúng ta không nên quan tâm.”
Bà ấy cũng không nói với chồng rằng vào thứ bảy và chủ nhật hàng tuần, vợ cháu ngoại đều sẽ đưa bọn nhỏ ra ngoài đi chơi và đi ăn.
“Tôi không cằn nhằn, nhưng mà phí sinh hoạt cũng quá cao.” Cậu út Cố có chút sợ hãi.
Nông dân được trả bao nhiêu tiền một năm? Mà sau khi đến thủ đô, một tháng cháu ngoại ông phải chi tiêu sáu mươi đồng.
Chuyện này ở quê ông ấy cũng không biết, nếu biết chắc chắn ông ấy sẽ không dám lên.
“Thực ra chất lượng cuộc sống đã giảm sút so với khi tôi ở quê. Khi ở quê thậm chí cuộc sống của tôi còn tốt hơn thế này.”
Khi còn ở nông thôn, nếu họ không ăn hết thịt thì có thể để đông lạnh, muốn ăn lúc nào thì lấy ra nấu lúc đó. Nhưng bây giờ thì không thể, mấy anh em Đâu Đâu chỉ có thể ăn thịt năm ngày một lần, số lượng không nhiều nên chỉ có thể xào trong một nồi.
Tất nhiên trứng gà mỗi ngày đều có để ăn.
Cậu út Cố: “……”
“Trước kia ở quê nhà ăn như vậy cũng chưa thấy chúng nó nghèo, hiện tại càng không cần quá lo lắng. Chúng ổn định rồi, nếu không tôi cũng không thể gọi ông lên đây để thêm một miệng ăn đâu.” Mợ út nói.
Cậu út Cố bất đắc dĩ, nhưng mợ út cũng không để ý đến ông ấy. Bởi vì bà ấy đã sống với gia đình cháu trai nhiều năm nên khi mới đến thủ đô bà ấy cũng không quen với việc này.
Nhưng con người rất dễ thích nghi và giờ bà ấy đã quen với điều đó rồi.
Với cả nhiều năm qua, vợ chồng cháu ngoại có thực sự khiến bà ấy lo lắng không? Một chút cũng không hề, đúng không? Tất cả chỉ là tự bản thân bà ấy suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Bà ấy cũng không biết ở nông thôn hai vợ chồng cháu ngoại đã tích cóp trong tay được nhiều tiền như vậy.
Hơn nữa khi tới thủ đô này để kiếm sống, họ không chỉ không cần phải sống bằng số tiền dành dụm mà còn tiết kiệm thêm được một chút.
Vậy nên bà ấy còn lo lắng gì nữa?
Việc họ có thể làm tốt nhất và có giá trị nhất đó là chăm sóc tốt gia đình nhỏ của vợ chồng cháu ngoại để họ có thể yên tâm đi làm và đi học.
Cậu út Cố cũng chỉ nói chuyện này với mợ út. Tất nhiên ông ấy cũng không khoa chân múa tay với cuộc sống của vợ chồng cháu ngoại, ông ấy cũng không can thiệp nhiều về chuyện của hai đứa con trai.
Mợ út đi múc nước cho ông ấy, để ông ấy tắm rửa một chút. Sau khi ông ấy tắm rửa sạch sẽ thì Lý Đại Ni đưa hai anh em đứa thứ ba và đứa thứ tư từ bên ngoài về, tất nhiên về cùng với họ còn có Sư Tử.
Hiện giờ Sư Tử cũng đã quen thuộc với địa hình nơi này, bọn nhỏ cũng đều quen biết nó. Ai cũng biết nó là người bảo vệ cho bé ba và bé tư, nên rất nhiều người ghen tỵ.
Bởi vì hai anh em còn nhỏ nên cũng không nhớ rõ cậu út Cố.
Nhưng có mợ út giới thiệu nên tất nhiên hai anh em cũng rất nhanh chóng làm quen với ông ấy. Dù cậu út Cố không hay tới, nhưng thường xuyên xuất hiện trong lời kể của Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và mợ út.
Đặc biệt là bé thứ tư, ôm chân cậu út Cố và gọi một tiếng ông cậu vô cùng ngọt ngào.
Khiến cho đầu óc cậu út Cố choáng váng.
Bé ba thì xa cách hơn. Bởi vì thằng bé không thân thiết với ông cậu và thằng bé không có tính dễ làm quen.
Buổi tối Lý Đại Ni đưa Đâu Đâu và Đô Đô trở về. Bởi vì Ly Đại Ni đã kể cho chúng chuyện ông cậu đến nên khi hai anh em còn chưa bước vào cửa thì tiếng gọi ông cậu, ông cậu đã truyền từ cửa vào. Và hai anh em chạy vội về nhà.
Bé ba và bé tư thì không nhớ rõ nhưng bọn chúng vẫn có ấn tượng và rất nhiệt tình.
Cậu út Cố nhìn thấy hai anh em mỗi người đều đeo một chiếc cặp nhỏ, hơn nữa chúng cũng cao hơn nhiều sau khi tới thủ đô. Ăn mặc chỉnh tề trông rất giống những đứa trẻ ở thủ đô, trông chúng tràn đầy sức sống và có sinh lực.
Thật sự khiến ông cụ thấy vô cùng lạ.
Sau khi hai anh em chúng về nhà được một lúc thì Bạch Nguyệt Quý cũng về đến nhà. Hôm nay, Chu Dã cũng tan làm sớm. 6 giờ anh đã về và còn mua ít thịt vịt quay từ bên ngoài về.
Hôm nay là ngày cậu út của anh đến nên chẳng phải cả nhà nên cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận