Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 212 - Bạch Nguyệt Quý Tiêu Hoang




Trong thành phố muốn mua lương thực thì phải có phiếu gạo, nếu không sẽ không thể mua được.
Nhưng ở nông thôn thì không cần, đặc biệt trong đại đội của mình, chỉ cần có tiền là được, có tiền thì có thể mua được các loại lương thực.
Cha của Lý Phong Thu mua ngô, khoai lang đỏ, đậu nành, lạc và nhiều thứ khác. Tổng cộng hết hai mươi đồng.
Cũng không biết con rể ông ấy có đưa tiền cho ông ấy hay không, nhưng mà Lý Phong Thu cũng không quan tâm đến chuyện đó. Chuyện đó không có liên quan đến anh ấy.
Đợi đến khi người khác đều mua gần hết và cũng không còn đông nữa, Chu Dã với Bạch Nguyệt Quý mới mang theo Đâu Đâu với Đô Đô đi lên mua.
Nếu là lúc thiếu lương thực thì Chu Dã nhất định là người muốn mua đầu tiên. Nhưng năm nay trong đại đội có nhiều lương thực dự trữ, nên anh không cần phải chen chúc với những người đó, chậm một chút cũng không quan trọng.
“Ông đội trưởng, liệu có còn lúa mạch không?” Chu Dã cười nói.
Ông đội trưởng gật đầu: “Hai người muốn mua bao nhiêu?”
“Năm mươi……”
Chu Dã vừa mới nói ra năm mươi thì Bạch Nguyệt Quý lập tức nói: “ Tôi muốn một trăm cân.”
Một cân lúa mạch có thể làm ra khoảng tám lạng bột mì, cho dù có một trăm cân thì thật ra cũng chỉ có tám mươi cân bột mì. Anh còn được chia mười cân, và mua của anh em nhà họ Đoạn mười cân. Sau khi nghiền tất cả thì sẽ có khoảng một trăm cân.
Thật ra chỗ này vẫn là không đủ.
Bởi vì bột mì thật sự không thể thiếu. Bình thường bột mì Chu Dã mang từ bên ngoài về đều dùng hết rất là nhanh. Bởi vì làm cháo bột ngô, bánh bột ngô hấp, bánh bột tạp hấp, còn cả các loại mì phở khác đều không thể không cho thêm chút bột mì vào để ăn ngon hơn.
Cho nên mua một trăm cân lúa mạch thật sự không nhiều lắm.
Chỉ là một trăm cân lúa mạch giá mười sáu đồng. Điều này đã thu hút sự chú ý của người khác.
Bạch Nguyệt Quý cảm thấy bản thân đã rất kiềm chế nhưng những người khác lại vô cùng kinh ngạc.
Nữ thanh niên tri thức thanh tú đến từ thành phố lớn này thật sự không coi tiền ra gì.
Hôm nay họ được chia bao nhiêu tiền chứ? Vậy mà cô có thể mở miệng muốn mua một trăm cân lúa mạch giá mười sáu đồng!
Nhiều tiền như vậy cô nói tiêu là tiêu, còn dũng cảm hơn so với Chu Dã. Chu Dã chỉ vừa mới nghĩ đến muốn mua năm mươi cân, mà cô vừa mở miệng trực tiếp muốn gấp đôi.
Rõ ràng là ông đội trưởng cũng vô cùng ngạc nhiên. Ông ấy cũng không ngờ vợ của Chu Dã mới thật sự là ông chủ.
Nếu Bạch Nguyệt Quý đã mở miệng nói thì sau đó tất cả sẽ do cô quyết định: “Bác đội trưởng. Bác gọi người cân cho cháu một trăm cân ngô, năm mươi cân đậu nành, ba mươi cân đậu phộng, còn cả đậu xanh và vừng đen mỗi loại cân cho cháu mười cân. Đúng rồi, cháu cũng muốn lấy ba trăm cân khoai lang đỏ.”
Đậu xanh trong nhà cũng dùng rất nhanh hết. Lúc thu hoạch lương thực vụ hè và vụ thu, Bạch Nguyệt Quý thường xuyên nấu chè đậu xanh và nhờ thím Trương mang đến giúp.
Năm ngoái, một ngày Chu Dã ăn hai bữa. Mỗi bữa cơm cũng không ăn nhiều lắm, bởi vì anh muốn tiết kiệm lương thực.
Lúc đó cô đang có thai và cũng không biết bài viết của mình có được tòa báo chấp nhận hay không, cho nên cô chỉ có thể nhìn anh thắt lưng buộc bụng để cho cô ăn nhiều hơn một chút.
Nhưng năm nay thì khác. Cô có thu nhập ổn định của bản thân, không cần phiếu lương thực nên làm sao cô lại không thể mua thêm chút lương thực nữa chứ? Có chỗ lương thực đó, Chu Dã sẽ không cần phải thắt lưng buộc bụng để sống.
Còn ba trăm cân khoai lang đỏ lấy thêm này, cô dự định sẽ làm miến khoai lang đỏ để ăn.
Cô đã hỏi qua thím Trương và những người khác. Một trăm cân khoai lang đỏ có thể làm ra khoảng mười lăm cân miến khoai lang đỏ, ba trăm cân sẽ làm ra khoảng bốn mươi lăm cân miến khoai lang đỏ. Miến khoai lang đỏ thật sự rất dai, hơn nữa ăn cũng rất tiện và ngon.
Tiếp theo sẽ là thời gian rất bận rộn của cô, cô dự định sẽ làm nhiều một chút.
Trước tiên, một trăm cân lúa mạch giá mười sáu đồng.
Một cân bắp giá chín xu, một trăm cân giá chín đồng.
Một cân đậu nành giá một hào rưỡi, lăm mươi cân sẽ là bảy đồng rưỡi.
Khoai lang đỏ thì rẻ hơn, một cân chỉ có giá hơn một xu, nhưng ba trăm cân cũng mất hơn ba đồng.
Và còn đậu phộng, đậu xanh, vừng đen.. vân.. vân……
Nghe thấy Bạch Nguyệt Quý ra tay mạnh bạo, khiến tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm.
Ông đội trưởng cảm thấy vẫn nên hỏi ý kiến của chủ nhà Chu Dã một chút. Vì ông ấy nhìn thấy Chu Dã có vẻ cũng rất ngạc nhiên: “Vẫn còn muốn mua nhiều như vậy ư?”
“Mua.” Chu Dã khẽ gật đầu.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Chu Dã là khác biệt. Anh nhìn vợ anh tiêu tiền hào phóng như vậy mà hai mắt anh lại sáng lên. Lúc này vợ anh giống như tiên nữ hạ phàm, vô cùng đẹp không có gì sánh được!
Nhưng chắc chỉ anh mới có gu thẩm mĩ kỳ lạ này, những người khác lại không hài lòng với việc anh cưới được cô vợ thanh niên trí thức yểu điệu lại kiếm được nhiều tiền như vậy.
Hâm mộ điều gì? Nuôi sống cô ấy dễ thế sao? Đúng là cô có thể kiếm được tiền, nhưng cô ấy cứ vung tay quá trán, căn bản là không biết tiết kiệm tiền!
Ngoài lương thực Chu Dã được chia thì năm nay cô còn tiêu gần bốn mươi đồng để mua lương thực!
Bắt đầu vào mùa đông, mọi người sẽ không kiếm được công điểm nữa. Nên lúc đó rất cần phải sống thắt lưng buộc bụng, nhưng rõ ràng là cô không có ý định này!
Năm ngoái, Chu Dã đã chi hơn hai mươi đồng mua lương thực đủ để một thôn ăn, chưa kể đến năm nay càng chấn động hơn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận