Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 479 - Vấn Đề Tính Cách Của Đứa Thứ Ba




Bạch Nguyệt Quý trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Anh có phải là cha không? Sao không phát hiện ra một chút nào vậy?”
Cô không hề lo lắng cho Đâu Đâu, Đô Đô, và đứa thứ tư. Nhưng ngược lại cô rất lo lắng cho đứa thứ ba này. Bởi vì tính cách của tên nhóc này khá tàn nhẫn.
Đúng vậy, Bạch Nguyệt Quý thấy nó còn nhỏ bé mới như vậy mà cô đã có thể cảm nhận được bản chất của loài sói ở trong xương cốt của nó.
Đừng nhìn vào tính cách chậm chạp, cười lên rất ngọt ngào và có chút bất cẩn giống như một cậu bé quý tộc, nhưng khi thằng bé chơi đùa với những đứa trẻ khác thì không có đứa nào dám bắt nạt nó.
Bên dưới vẻ ngoài cao quý của thằng bé là một bản chất loài sói xuất phát từ sâu bên trong.
Bản chất của loài sói này cũng được thể hiện ở đứa bé thứ hai Đô Đô, nhưng tính cách của Đô Đô rất ngang ngược và trực tiếp bộc lộ sức mạnh ra ngoài, còn đứa thứ ba thì không. Bản chất của loài sói này được che giấu bởi vẻ ngoài hiền lành của thằng bé.
Nếu thật sự muốn so sánh thì đứa thứ ba còn ác hơn đứa thứ hai một chút.
Ít nhất Bạch Nguyệt Quý cảm thấy như vậy.
Chính vì nguyên nhân như vậy, Bạch Nguyệt Quý không dám coi thường việc giáo dục đứa bé thứ ba dù chỉ một chút. Dù đứa thứ tư hay bám lấy cô nhưng cô cũng không hề lơ là đứa thứ ba được.
Chỉ là đứa thứ ba quá bình tĩnh.
Hai người nói chuyện một lúc, Bạch Nguyệt Quý lập tức nói ra với Chu Dã.
Thấy vợ nghiêm túc nhìn mình, thái độ của Chu Dã lập tức nghiêm chỉnh: “Em nói rất đúng, anh cũng cảm thấy tên nhóc này như vậy. Thằng bé thuộc kiểu chó cắn không sủa, sau này thằng bé chắc chắn là một người tàn nhẫn.”
“Có ai nói con trai mình giống như anh không?” Bạch Nguyệt Quý càng không hài lòng.
Chó cắn không sủa là cái gì? Đứa thứ ba thật sự rất thân thiết!
“Không phải anh chỉ miêu tả thôi sao, anh cũng không có học thức.” Chu Dã nịnh nọt cười nói.
Bạch Nguyệt Quý trừng mắt nhìn anh một cái, lo lắng sốt ruột: “Anh nói xem tính cách này làm thế nào sửa lại được đây?”
Chu Dã nghĩ ngợi, nói: “Anh cảm thấy không cần thiết phải sửa lại tính cách. Gia đình chúng ta có nền tảng vững chắc, con sẽ không trở thành đứa trẻ hư hỏng. Cho đến hiện tại, anh cũng chưa nhìn thấy thằng bé bắt nạt những đứa trẻ khác.” Nhiều lắm chỉ là lúc một tuổi rưỡi sau khi nhìn thấy mọi người chơi đùa thì thằng bé sẽ biểu hiện ra biểu cảm như thiểu năng trí tuệ nhìn mà muốn đánh.
Nhưng đây là con trai mình, anh làm sao có thể làm gì khác ngoài chiều chuộng và chăm sóc thằng bé.
“Tuy rằng đôi lúc giống như ông cụ non, nhưng mà đứa thứ ba nhà chúng ta vẫn rất yêu thương em trai. Ở bên ngoài, thằng bé rất che chở cho đứa thứ tư.” Chu Dã cười nói và trực tiếp kể lại chuyện thằng bé thứ tư đánh nhau với đứa trẻ nhà hàng xóm.
Hai anh em đánh một trận khiến cho đứa trẻ năm tuổi phải òa khóc.
Bạch Nguyệt Quý trừng mắt nhìn anh một cái: “Con đánh nhau anh còn rất tự hào sao?”
“Con trai ấy à? Khi còn nhỏ phải để cho bọn chúng đánh nhau với người khác, để cùng nhau rèn luyện dũng khí, trưởng thành mới có khí chất đàn ông.” Chu Dã nói: “Vợ à. Em đừng lo lắng nhiều như vậy. Với không khí này của gia đình mình thì con trai được nuôi dạy sẽ không lệch lạc được.”
Cha thương mẹ, mẹ thương con. Điều kiện gia đình cũng trên mức trung bình. Tuy rằng không có cách nào để cho bọn trẻ mọi thứ tốt nhất nhưng họ cũng đã rất cố gắng để bọn trẻ những thứ tốt hơn.
Bọn trẻ có thể cảm nhận được điều đó.
Đâu Đâu với Đô Đô đang chăm chỉ ăn uống và học tập. Bọn chúng nói muốn nhanh chóng trưởng thành để chia sẻ áp lực với gia đình.
Khi Chu Dã nghe hai anh em nói như vậy, người cha suýt chút nữa rơi nước mắt chua xót. Anh cũng là người đàn ông cảm tính.
Nhưng không thể không nói, Bạch Nguyệt Quý cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều khi nghe những lời anh nói.
Đúng vậy, hoàn cảnh và không khí gia đình cô thật sự rất tốt. Hiện tại lo lắng về vấn đề tính cách của đứa thứ ba cũng thật sự quá sớm.
Nhưng mà nếu là một người mẹ thì cũng có thể hiểu được cảm giác của cô. Bởi vì không có người mẹ nào lại tùy tiện coi thường những vấn đề về tính cách của con mình.
Phát hiện sớm thì có thể hướng dẫn lại sớm, đừng bỏ qua vì cho rằng trẻ con còn nhỏ.
“Nếu anh có thời gian rảnh thì cũng nên ôm đứa thứ ba nhiều một chút. Trẻ con, đặc biệt là con trai, khi còn nhỏ rất thích được cha ôm.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Chu Dã bất đắc dĩ: “Trước kia còn nhỏ còn dễ ôm. Hiện tại lớn rồi nên thằng bé cũng không cho ôm nhiều nữa.”
“Để thằng bé cưỡi lên cổ anh đi. Thằng bé sẽ rất vui vẻ mỗi khi chơi.” Bạch Nguyệt Quý lập tức nói.
Chu Dã cười: “Được thôi. Anh sẽ cho thằng bé cưỡi khi rảnh.” Anh xoay người nói: “Nhưng hiện tại, vợ à. Em nên yêu thương anh một chút.”
“Vừa mới xong chưa được bao lâu mà anh vẫn thấy chưa đủ sao?” Bạch Nguyệt Quý đấm nhẹ anh.
“Không đủ. Bao nhiêu cũng không đủ.”
Nói xong, anh cúi đầu chặn cái miệng nhỏ nhắn của vợ mình, sau đó bắt đầu bữa ăn lớn thứ hai, nhưng tối nay anh muốn ăn ba bữa…

Bạn cần đăng nhập để bình luận