Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 596 - Sinh Ra Là Để Kiếm Tiền




Chu Dã gật đầu: “Tôi biết chứ, nhưng tôi có người anh kết nghĩa là người địa phương ở đấy, hiện tại cơ bản không cần phải lo lắng chuyện gì nữa.”
“Người nhà nào?”
“Là nhà họ Cơ.”
Nghe vậy, Ngô nhị gia nhướng mày: “Nhà họ Cơ? Quả nhiên rất tốt. Tôi nghe nói nhà họ Cơ nay có cả Tứ linh.”
Chu Dã cười nói: “Ngô nhị ca, anh cũng biết sao.”
Ở bên ngoài anh em nhà họ Cơ được mệnh danh là Tứ Linh của nhà họ Cơ, tầm ảnh hưởng của họ ở địa phương đó về cơ bản là không cần phải nói.
Ngô nhị gia gật đầu và chỉ nói: “Cậu quả thực là may mắn”. Không nói gì hơn.
Ngô nhị gia nhận cả ly rượu và bình rượu mà Chu Dã đặc biệt mang đến cho anh ta vì trong bộ sưu tập của anh ta hầu như không có nhiều cổ vật từ thời tiền Tần, chỉ có tiền vỏ sò (), tiền dao () và một cây giản ().
(*) Tiền vỏ sò là loại tiền tệ làm từ vỏ sò từ thời tiền Tần.
(**) Tiền dao là một loại tiền tệ làm bằng đồng xanh và được sử dụng vào thời cổ đại ở Trung Quốc.
(*) Cây giản là một vũ khí cổ trong số mười tám loại vũ khí.
Ngô nhị gia không quá quan tâm đến những thứ khác, nhưng anh ta rất thích kiểu sưu tầm này. Món quà của Chu Dã tặng rất hợp với sở thích của anh ta.
Ngoài ra, xét về tình cảm của Ngô nhị gia dành cho cậu con trai thứ ba của nhà này, anh ta vẫn sẵn lòng nhận món quà từ bố ruột của con trai nuôi của mình.
Đối với Chu Dã mà nói, đương nhiên anh biết giá trị của loại đồ cổ này, về sau có thể rất có giá trị, nhưng tặng món quà này chỉ là cho có qua có lại mà thôi.
Không thể cứ mãi tận dụng lợi thế của bản thân, đôi khi mình phải biết cho đi một ít.
Không cần phải tương xứng với những gì mà anh Ngô mang lại, chỉ cần thể hiện tình cảm của mình là đủ.
Sau khi rời khỏi nhà Ngô nhị gia, Chu Dã ra ngoài đi dạo, đến thăm các quán ăn của anh, hai cửa tiệm do quản lý Đồng quản lý đều rất tốt, kinh doanh cũng tốt hơn trước một chút.
Về phần hai cửa hàng quần áo, bọn họ có chút thay đổi.
Ban đầu, có hai cửa hàng quần áo nam và nữ, nhưng việc kinh doanh của cửa hàng quần áo nam không bằng cửa hàng quần áo nữ nên Bạch Nguyệt Quý thay thế hết bằng quần áo nữ, và vẫn do Trương Thuận quản lý.
Kinh doanh thực sự tốt hơn nhiều so với quán ăn.
Lần này Chu Dã trở lại, chính thức thăng chức cho Trương Thuận làm quản lý, quản lý cả hai cửa hàng quần áo.
Anh cũng bắt đầu tìm kiếm các mặt bằng khác và dự định sẽ mở thêm một số cửa hàng quần áo khác.
Về phần trang trí và những thứ khác, cứ làm theo hai cửa hàng trước là được và giao cho quản lý Trương xử lý.
Lúc Bạch Nguyệt Quý nghe được chuyện này, Chu Dã đã đi xem ba cửa hàng, cũng đã bận rộn tiến hành rồi.
“…Có một cửa hàng ở bên trái và một cửa hàng ở bên phải, anh không thấy mệt sao?”
Chu Dã ôm vợ vào lòng: “Mệt cái gì kia chứ, anh cũng không bận rộn gì cả, có người chạy việc rồi, anh chỉ phụ trách thu tiền thôi.”
Lời anh nói cũng không sai…
Chu Dã cảm khái nói: “Còn trẻ nên kiếm nhiều tiền, có thể là một trăm vạn gì đó, cả đời sau cũng không cần phải lo lắng nhiều.”
Trăm vạn?
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười.
Nhưng cô không nghĩ rằng anh chàng thô lỗ nhà mình chỉ có chút ham muốn vậy.
Năm nay vừa bước sang thập niên 80, vẫn là thời đại mà một gia đình vạn tệ (*) là đã có thể được đăng trên báo, một trăm vạn tệ, tức là gia đình trăm vạn tệ rồi.
(*) Gia đình vạn tệ (万元户) - như tên gọi, ý chỉ đến các hộ gia đình có tiền gửi hoặc thu nhập trên 10.000 NDT = 1 vạn NDT. Thuật ngữ này ra đời vào cuối những năm 1970. Vào thời điểm đó, hộ gia đình đó là một gia đình rất giàu có.
Nếu nói đó chỉ là chút ham muốn thì ham muốn bao nhiêu mới được coi là lớn đây?
Hơn nữa, trước đây khi còn ở quê nhà, anh đã từng than thở với cô trên giường, nói rằng nếu kiếm được một vạn tệ thì anh có thể nằm xuống được rồi.
Giờ đây trong một tháng anh còn kiếm ra được nhiều hơn con số này, liệu anh có nằm xuống không?
Lúc sau này, có khi anh sẽ nói với cô một câu: khi nào anh có thể đạt được một mục tiêu nhỏ, đoán rằng lúc đó có thể nằm xuống được rồi.
Sau đó sẽ là khi nào có thể đạt được trăm mục tiêu nhỏ, nghìn mục tiêu nhỏ... và cuối cùng ham muốn lại cao bằng trời.
Nói xa hơn thì cho dù có nói cỡ nào thì người này vốn đã có tham vọng như vậy rồi.
Nói một cách dễ hiểu thì có nghĩa là anh cực kỳ có chí tiến thủ, nhưng nói trắng ra là anh có số mệnh vất vả
Sinh ra là để kiếm tiền.
Nhưng phải nói rằng Bạch Nguyệt Quý rất thích anh.
Bởi vì tính cách của anh hoàn toàn bù trù cho cô, và cô là một người khá là theo trường phái Phật hệ (*).
(*) Phật hệ - hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo, ý chỉ người này có thái độ sống không ham muốn hay theo đuổi bất kì thứ gì, an nhiên và tự tại. Cái chính là bình yên nội tâm, tâm hồn.
Phật hệ mang tính tiến thủ nên luôn nghĩ đến việc mua nhà tứ hợp viện thì cũng không khác nhau là mấy.
Trong hai tháng kể từ khi Chu Dã rời đi, cô mới tích được một căn tứ hợp viện, một căn nhà hai phòng độc lập gần trường học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận