Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 412 - Đưa Đâu Đâu Và Đô Đô Vào Thành Phố




Ăn xong cơm sáng ra ngoài, Chu Dã lập tức nói với cậu út và mợ út: “Cậu út, mợ út, cháu đưa vợ cháu với Đâu Đâu Đô Đô vào thành phố cùng đi dạo, hai người trông thằng ba thằng tư giúp bọn cháu nhé? Chắc khoảng chạng vạng thì chúng cháu sẽ về thôi.”
“Thế sao được, hai anh em bọn chúng đều đang tuổi cần bú sữa.” Cậu út Cố vội vàng nói.
Nếu bọn trẻ không cần cho bú thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng giờ còn đang bú sữa mẹ.
“Một ngày thì vấn đề không lớn, chuẩn bị sữa trước đi, bọn chúng đói bụng thì mợ lại hâm nóng bỏ vào bình sữa cho bọn chúng ăn là được.” Mợ út lại có kinh nghiệm, rất bình tĩnh mà nói.
Trong nhà có lu băng, nặn sữa xong rồi thả vào trong đôn, sau khi đậy kín thì thành ướp lạnh, đói bụng lấy ra hâm nóng lại, vẫn có thể ăn như bình thường, chỉ một ngày, không đến mười hai tiếng đồng hồ, không có vấn đề gì.
Vì thế Bạch Nguyệt Quý lập tức nặn sữa vào trong cái đôn, đậy cái nắp lên xong mới để vào trong một cái nồi.
Cái nồi này thả không ít băng vụn, sau khi đậy kín cũng coi như là một cái tủ lạnh nhỏ.
Lý do không bỏ vào lu băng là bởi vì lu băng chuyên dùng để làm đông lạnh thịt tươi, để giữ sạch sẽ vệ sinh, dăm ba bữa Chu Dã lại rửa sạch một lần, nhưng ngay cả như thế cũng vẫn sẽ có mùi lạ.
Đồ cho trẻ con ăn đương nhiên phải sạch sẽ vô khuẩn, cho nên đặt ở trong nồi ướp lạnh tạm thời để giữ tươi là được.
Đâu Đâu và Đô Đô cực kỳ vui vẻ.
Hai anh em vốn đang chơi nhảy ô cùng các bạn nhỏ, kết quả cha mẹ đã đạp xe đạp tới tìm bọn chúng, muốn đi vào thành phố chơi.
Đúng là hai anh em bọn chúng được sinh ra từ trong thành phố, nhưng mãi cho đến bây giờ đã hai tuổi hơn tám tháng mà còn không từng được vào thành phố.
Đương nhiên đối với những đứa trẻ nhỏ mà nói thì vào thành phố hay không vào thành phố không có sức hấp dẫn quá lớn, không chừng còn không vui bằng ở trong thôn, chủ yếu là được đi cùng cha mẹ làm cho bọn chúng rất hào hứng.
Chiếc xe đạp này của Chu Dã chở Bạch Nguyệt Quý và hai đứa con trai, vui vẻ cùng nhau vào thành phố.
Chuyện thứ nhất sau khi vào thành phố là đi dạo cửa hàng bách hóa.
“Chúng ta có thể mua đồ vật sao?” Đâu Đâu hỏi.
“Có thể, nhưng mà mỗi người chỉ có thể mua một món đồ, các con phải suy nghĩ thật kỹ xem muốn mua cái gì.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Đâu Đâu muốn mua một cái bút chì mới, bút chì trong nhà đã dùng gần hết rồi, Bạch Nguyệt Quý không chỉ mua bút chì cho cậu bé mà còn mua thêm cho cậu bé một quyển sách luyện tập và một cục tẩy dẻo.
Cái này làm cho Đâu Đâu ngượng ngùng cười bẽn lẽn với mẹ, nhưng thật vui vẻ.
Còn Đô Đô thì lại muốn một viên bi pha lê, cậu bé mơ ước lâu rồi, bởi vì viên bi ở nhà của cậu bé đã bị hỏng mất rồi, mẻ mất một góc, nhưng cậu bé vẫn rất quý trọng nó.
Bây giờ cậu bé muốn có một viên mới.
Bạch Nguyệt Quý cũng thỏa mãn cậu bé, mua cho cậu bé hai viên: “Nhưng mà mấy viên bi này không được để cho em ba em tư chơi, bọn chúng còn nhỏ, sẽ nhét vào trong miệng.”
“Con biết con biết, ông bà đã nói với con rồi, con cũng giấu kỹ lắm, bọn chúng không tìm thấy đâu.” Đô Đô lập tức nói.
Cậu bé có một hộp kho báu của riêng mình, những đồ vật nào mà cậu bé trân trọng thì sẽ để ở bên trong.
Bạch Nguyệt Quý đã thấy rồi, cậu út làm cho cậu bé một cái hộp gỗ, đồ chơi gì Đô Đô đều có thể bỏ vào trong đấy hết, trước đó còn giấu một con bọ hung nữa, còn đặt tên cho nó là Đại Ngưu……
Đâu Đâu cũng có một cái, cậu bé không thích để đồ chơi vào, chỉ để đồ dùng học tập quý giá của cậu bé thôi.
Chơi thì không thiếu được, nhưng cậu bé không coi trọng những đồ chơi đó, ngược lại cậu bé rất thích và quý trọng đồ dùng học tập.
Đưa hai anh em bọn chúng đi mua những món đồ yêu thích của mình, sau khi để vào túi xách mà Chu Dã mang đến, Bạch Nguyệt Quý dẫn bọn chúng đến quán chụp ảnh.
Toàn bộ huyện thành chỉ có một quán chụp ảnh này, muốn chụp ảnh thì phải đến đây.
“Vợ ơi, sao đột nhiên lại muốn chụp ảnh?” Chu Dã thấy bất ngờ, hỏi.
“Lưu lại tuổi thanh xuân của chúng ta.” Bạch Nguyệt Quý cười, nhìn anh nói: “Chờ về sau già rồi, bọn nhỏ trưởng thành, còn có các cháu trai cháu gái, bọn chúng cũng có thể nhìn thấy được hồi trẻ trông chúng ta như thế nào.”
Chu Dã nghe vậy rất vui vẻ: “Em nói đúng, trước kia anh không nghĩ đến chuyện này!”
Đứng ở cửa quán chụp ảnh, anh còn vội vàng sửa sang lại quần áo và kiểu tóc: “Như thế nào, trông có xấu hay không? Hôm nay chưa kịp chuẩn bị gì, có hơi đột ngột.”
Bạch Nguyệt Quý cười cười: “Tự nhiên một chút là được.”
Muốn chụp ảnh ở quán chụp ảnh cũng không rẻ, nhưng ngay cả khi không rẻ thì Chu Dã cũng tự nguyện tiêu số tiền này.
“Chú ơi, nhớ kỹ chụp cho chúng cháu đẹp đẹp một chút.” Chu Dã còn dặn dò người ta.
Đây chính là ảnh chụp muốn để lại cho con cái sau này xem, chắc chắn phải chụp đẹp một chút mới được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận