Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 70 - Bằng Lòng Lấy Chồng




“Đúng là rất giỏi. Nhưng thể lực của phụ nữ chúng ta trời sinh vốn dĩ đã yếu hơn đàn ông. Lúc trẻ thì không sao, nhưng sau này nếu cứ làm việc nặng như vậy thì sẽ dễ mắc nhiều bệnh đấy.” Mợ út nhìn Trương Kiều Mai rồi nói với thím Trương.
“Không còn cách nào khác, nhà không có anh em trai giúp đỡ nên chúng tôi đều phải dựa vào con bé. Đôi khi tôi cũng cảm thấy mệt mỏi thay cho con bé, nói cho cùng thì vẫn là do tôi và cha nó đã liên lụy nó.” Thím Trương nói.
“Chuyện này thì có gì mà liên lụy chứ? Nuôi cha mẹ là điều nên làm. Tôi với chị vừa gặp mà như đã quen, chúng ta qua gian nhà bên cạnh ngồi chơi nhé?”
“Được, chúng ta qua gian nhà bên cạnh ngồi chơi.” Thím Trương cũng là người từng trải.
“Cháu cũng đi, cháu thích nghe những người lớn tuổi nói chuyện, được mở mang hiểu biết.” Chị Lý cười, đi theo họ.
Tất nhiên Bạch Nguyệt Quý và Chu Dã cũng không ở lại.
Chỉ trong chốc lát, gian nhà phía đông chỉ còn lại Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai.
Mặt Cố Quảng Thu đỏ bừng nhưng vì da anh ấy đen nên không nhìn thấy rõ, thế nhưng anh ấy không biết phải làm gì.
Trương Kiều Mai nhìn anh ấy và nói: “Tôi biết hoàn cảnh của anh. Tôi nghĩ anh cũng đã nghe Chu Dã nói về hoàn cảnh của tôi rồi phải không?”
Cố Quảng Thu không dám nhìn thẳng vào cô ấy, chỉ dám gật đầu.
“Tôi muốn xác nhận lại với anh một lần nữa, anh có muốn đến nhà tôi ở không? Sau này có con thì một đứa sẽ theo họ tôi, hơn nữa có thể cùng tôi chăm sóc cha mẹ già không?” Trương Kiều Mai nhìn anh ấy.
Cố Quảng Thu lại gật đầu lần nữa.
Trương Kiều Mai cũng nở nụ cười hài lòng, nói: “Vậy tôi cũng không để ý việc anh không thể nói chuyện, tôi đồng ý lấy anh. Cưới tôi cũng không cần sính lễ, anh xem ngày nào tốt, định xong thì đến đón tôi về nhà. Nhớ báo cho đội viên trong đại đội của anh biết là tôi lấy anh, chỉ là đến nhà tôi ở chứ không phải là ở rể, như vậy cũng sẽ không bị người ta nói ra nói vào.”
“Đồ ngốc.” Trương Kiều Mai nói xong cũng không thấy anh nói tiếng nào mà chỉ cười ngây ngốc.
Nhưng Cố Quảng Thu cũng không ngốc thật, sau khi tỉnh táo lại, anh hơi kích động nhưng cũng rất nghiêm túc nhìn cô, vỗ vỗ tay vào ngực mình, tỏ vẻ rằng anh sẽ gánh vác gia đình và nuôi dưỡng cha mẹ cô lúc tuổi già!
“Tôi đi về trước.” Có lẽ Trương Kiều Mai hiểu được ý của anh nên mỉm cười nhìn anh một cái.
Không thể không nói, Cố Quảng Thu thật sự rất hợp với cô, tuy không biết nói nhưng anh lại cao lớn, thẳng thắn chính trực, chắc chắn không phải cùng một loại người với Lý Thái Sơn.
Nhìn thoáng qua từ đôi bàn chân to và đôi bàn tay dày của anh là có thể biết anh không phải là người biết dùng thủ đoạn gian dối.
Cô rất hài lòng, đương nhiên cô cũng bằng lòng nể mặt anh và nhà họ Cố, tiến hành cả quá trình cưới xin rồi sau đó đến sống ở nhà cô.
“Mẹ, trong nhà còn có việc, nên về rồi.” Trương Kiều Mai vừa ra khỏi cửa liền nhanh nhẹn nói.
Cô Trương và chị Lý cùng nhau ra khỏi phòng phía tây, đương nhiên còn có cả Chu Dã, Bạch Nguyệt Quý và bà mợ.
“Phải đi rồi à, sao không ngồi thêm một lát?” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
“Đúng vậy, ngồi thêm một lát rồi hãy về.” Bà mợ cũng giữ cô ở lại, đồng thời cũng nghiên cứu vẻ mặt của Trương Kiều Mai.
Tuy nhiên trên khuôn mặt Trương Kiều Mai không có biểu hiện gì cả, cô chỉ khéo léo từ chối rồi trở về cùng thím Trương và chị Lý.
Mợ út, Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý đều tiễn bọn họ, sau khi bọn họ rời đi, Chu Dã mới hỏi: “Mợ à, mợ có thích cô ấy không?”
Bà mợ nói: “Cô gái này gọn gàng ngăn nắp, rất giống mợ hồi còn trẻ, bề ngoài nhìn cũng được. Chỉ là không biết cô gái này có hài lòng với Quảng Thu hay không?”
“Chỉ cần vào nhà hỏi là sẽ biết.” Bạch Nguyệt Quý cười cười, cô thấy gần đây trông Trương Kiều Mai đã nhẹ nhàng và thanh tú hơn so với lúc cô mới đến đây, nên cô đoán là việc này đã thành công rồi.
Bà mợ liền vào nhà hỏi Cố Quảng Thu, Cố Quảng Thu đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng khẳng định rằng cô gái kia không chê anh là người câm không biết nói chuyện, bằng lòng lấy một người quê mùa như anh.
Bà mợ vui mừng ra mặt, “Được được, trở về mẹ sẽ chọn một ngày lành rồi làm tiệc cưới cho các con!”
Lúc này, chị Lý vừa đi đã quay lại, vẻ mặt tươi cười đến thông báo tính toán của nhà gái, “Kiều Mai nói, nếu ông bà Cố chọn được ngày lành thì hãy đến đón cô ấy, có muốn bày tiệc cưới hay không thì cũng do ông bà Cố quyết định.”
Bà mợ rất là vui mừng, “Vậy mợ sẽ về bàn bạc với ông nhà?”
“Đây hẳn là việc nên làm.” Chị Lý cười gật đầu.
“Cô em à, thật sự là phải cảm ơn em, đến lúc đó nhất định phải biếu em một phong bao lì xì!” Bà mợ kéo tay chị Lý, nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận