Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 103 - Thịt Lợn Rừng Hầm




Chủ yếu là vì ở đại đội Ngưu Mông và xung quanh chưa bao giờ nghe nói có người sinh đôi nên chỉ thấy bụng của Bạch Nguyệt Quý hơi to.
Cộng thêm đồ ăn của hai vợ chồng họ có thể so sánh với đồ ăn ở nhà địa chủ, nên mọi người cho rằng cô đã ăn quá nhiều, mới thành ra như vậy.
"Chẳng trách cậu ấy có thể vào trong núi nhặt được nấm linh chi và nhân sâm lâu năm. Không phải người nào cũng có được may mắn như vậy đâu." Lý Phong Thu nói.
Hai người trò chuyện một lúc rồi chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó, không chỉ hai người họ cảm thấy hạnh phúc, trong nhà ông Trương, Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai cũng cực kỳ hưng phấn.
Ở thời đại này, năm đồng chắc chắn không phải là số tiền nhỏ, lại còn gần như nhặt được miễn phí, nên mọi người càng vui vẻ hơn.
Cố Quảng Thu mang một miếng thịt về, nặng khoảng ba đến năm cân, là một miếng thịt nhiều mỡ, chắc chắn có thể ra rất nhiều dầu.
Sao có thể không vui được chứ?
Chu Dã cũng giống như vậy, khi anh về đến nhà thì vợ anh đã ngủ, anh chuẩn bị ngày mai ăn thịt hầm.
Ngay cả Lý Thái Sơn cũng không ngoại lệ.
Sáng hôm sau, nhà ông Trương hầm thịt, nhà Lý Phong Thu hầm thịt, nhà Chu Dã hầm thịt, nhà Lý Thái Sơn cũng hầm thịt.
Tin tức này lan truyền khắp đại đội Ngưu Mông.
Nhà Chu Dã thì cũng thôi đi, ba nhà còn lại thì có chuyện gì thế? Mấy gia đình bọn họ, nhà này còn sống tiết kiệm hơn nhà kia, đặc biệt có Lý Thái Sơn là người keo kiệt nhất, vậy thịt từ đâu ra?
Mọi người đều đến hỏi thăm.
Chị dâu Chu, chị Đại Căn và Triệu Mỹ Hương đang ở trong nhà, nói về mùi thịt bên ngoài.
"Tôi đoán chắc chắn hôm qua bọn họ đã săn được lợn rừng, nhưng họ không chịu thừa nhận, có mỗi mấy con thỏ và gà bé tí thì sao có thể có cái mùi này được. Đều là mùi mỡ lợn!" Chị Đại Căn nói.
Triệu Mỹ Hương nói: "Chỗ nhà chị còn đỡ, chỉ có gần nhà Lý Thái Sơn. Nhà tôi còn gần nhà ông Trương, Chu Dã và cả Lý Phong Thu, cả ba nhà đều đang nấu thịt lợn hầm. Chị không biết đâu, mấy đứa trẻ ở nhà cứ ngửi thấy mùi đó là khóc.”
Chị dâu Chu nghe xong gần như chảy nước miếng: “Thơm đến thế sao?”
“Còn không phải sao.” Triệu Mỹ Hương nói: “Chỉ ngửi mùi đó thôi, là gần như tôi không thể cử động được.” Cô ta nói bằng giọng kháy đểu: "Chẳng lẽ Chu Dã chưa đưa sang cho cô miếng thịt nào sao? Lúc tôi ra ngoài, tôi thấy cậu ta cầm theo một miếng thịt, che rơm lên trên. Tôi tưởng cậu ta đưa tới cho cô, hóa ra lại không phải."
“Không có." Chị dâu Chu lập tức mất bình tĩnh.
"Đúng là chẳng nể tình anh em gì, thỉnh thoảng cậu ta vẫn hầm thịt ăn. Vậy mà cô làm chị dâu cũng chưa được uống một miếng nước nào."
Chị Đại Căn nói: "Đúng đó. Nếu đã có thể để lại một miếng thịt lớn như vậy để ăn vậy phần còn lại đi đâu? Chắc chắn là được bán lấy tiền rồi, không biết bán được bao nhiêu nhỉ?”
Chị dâu Chu nghe xong, thực sự rất ghen tỵ.
Cô ta không hiểu tại sao tên lưu manh đó lại may mắn đến vậy? Cô ta cứ nghĩ rằng anh sắp không chống đỡ được nữa, ai ngờ người ta còn bắt được một con lợn rừng để bán lấy tiền.
Đây là loại may mắn gì vậy?
Chị dâu Chu tức giận đợi anh cả Chu về, tức giận nói: "Sao anh vô dụng thế? Không làm được cái gì, anh giống như kẻ thua cuộc vậy. Chỉ cần anh có chút năng lực, tôi đã không phải suốt ngày phải ăn cỏ ăn trấu, người ta chẳng cần phải làm gì cũng có thể cho vợ ngày nào cũng ăn thịt, nuôi vợ trắng trẻo, mập mạp. Tôi đúng là bị mù mới đi theo người đàn ông như anh.”
Anh cả Chu cũng ghen tỵ với em trai mình, thằng nhóc đó lấy may mắn ở đâu ra thế?
Khi mọi người cho rằng anh sắp hết tiền, anh lại đi săn được lợn rừng, không chỉ bán lấy tiền mà còn có thịt lợn rừng để ăn.
Anh ta đang cảm thấy buồn bực, sau đó vừa về đến nhà đã bị chị dâu Chu mắng té tát, thì sao có thể chịu được?
Anh ta bắt đầu tranh cãi với vợ, lời nói rất khó nghe.
Cuối cùng, hai vợ chồng còn đánh nhau vì chuyện này, chị dâu Chu bị anh ta tát một cái, tức giận, lao về phía anh ta và cào cho anh ta mấy nhát: “Trên giường đã không được rồi, còn dám đánh vợ, anh đúng là kẻ hèn nhát, thấy tôi dễ bắt nạt đúng không, tôi liều mạng với anh.”
Khi hai người còn đang bận đánh nhau, Chu Dã đã đến nhà ông cậu.
Anh mang đến cho nhà ông cậu một miếng thịt cũng không lớn lắm, hơn ba cân, nhưng là một miếng thịt mỡ.
Ông cậu và vợ biết đây là thịt lợn rừng thì cực kỳ kinh ngạc.
Bà mợ vội nói: “Trong nhà thì sao? Có để lại không?”
“Chắc chắn rồi ạ.” Chu Dã cười nói: “Đây là cháu mang biếu cậu mợ, anh Quảng Thu cũng muốn mang một miếng đến đây, nhưng mà bị cháu ngăn lại, một miếng của cháu là đủ cho hai người ăn rồi.”
Bà mợ mỉm cười: “Đủ rồi, đủ rồi. Cháu đó, sao lại cắt một miếng lớn như vậy.”
“Cháu cho hai người bồi bổ mà.” Chu Dã cũng cười theo: “Cháu đi về trước đây, chờ có thời gian rảnh cháu lại đến thăm hai người.”
"Đi đường chậm thôi.” Hai ông bà biết trong nhà vẫn còn cháu dâu đang mang song thai nên không giữ anh lại nữa.
Sau khi Chu Dã về, bà mợ cắt thịt và cho vào nồi nấu mỡ lợn. Mùi thơm của mỡ lợn bay ra ngoài khiến hàng xóm cũng phải đến hỏi thăm xem có chuyện gì. Hôm nay đâu phải là ngày quan trọng mà lại nấu mỡ lợn.
Bạn đừng nghĩ chuyện này là làm quá. Ở thời đại kiểm tra nghiêm ngặt này là thế. Nhà nào ăn thịt mà chẳng đóng chặt cửa như ăn vụng.
Nhưng cậu và mợ không có ý định như vậy, và họ cũng không quan tâm.
Bởi vì cháu trai họ mang đến biếu nên họ muốn để người khác biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận