Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 117 - Người Cha Đảm Đang




Kể từ khi ở bên anh, cô cảm thấy mình có hơi lơ lửng, đều là do anh tâng bốc.
Vì vậy tìm đúng người đàn ông rất quan trọng, hoặc là sống trong lời khen ngợi và ngưỡng mộ, hoặc là sống trong sự hạ thấp và chán ghét. Tùy thuộc vào tầm mắt của bản thân khi chọn đàn ông thôi.
Trước khi kết hôn, kén chọn một chút cũng không sao, nhưng sau khi kết hôn thì phải cố gắng bao dung, như vậy mới có thể bền lâu.
Vào giữa tháng hai, Chu Dã lại đi một chuyến nữa vào nửa đêm.
Nhưng vì chuyện của Trương Mã Tử, Chu Dã đặc biệt cẩn thận và thận trọng.
Tuy nhiên, trận đòn mà Trương Mã Tử nhận được khi bị anh đẩy vào khu rừng nhỏ không hề vô ích. Hơn nữa ai mà không biết Bạch Nguyệt Quý là một người vợ mang lại may mắn có thể kiếm tiền chứ?
Một tháng có thể viết một quyển sách, một quyển sách có thể kiếm được hai mươi đồng, không cần phải lo lắng về tiền bạc.
Thêm vào đó, vì trước đây đã bị nhốt không gặp được người và bị đánh một trận, Trương Mã Tử đã sớm từ bỏ ý định đó. Bây giờ mỗi lần anh ta nhìn thấy Chu Dã thì đều đi đường vòng.
Mặc dù vợ mình có thể kiếm tiền nhưng Chu Dã cũng không muốn dựa dẫm vào vợ, hơn nữa chỉ có thể đi ra ngoài một lần mỗi tháng, không thể không nỗ lực một chút chứ?
Vì vậy, giống như lần trước, Chu Dã lại chạy đi chạy về hai chuyến.
Anh mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng khi anh vác mười hai cân bột mì, một tảng thịt lợn lớn và trứng cùng các vật dụng khác về nhà, tâm trạng anh rất tốt.
Nhưng thời tiết ngày càng ấm lên, người dân trong thôn dậy sớm, anh cũng không thể dậy muộn giống như khi trời có tuyết nên anh đã về nhà lúc bốn giờ rưỡi.
Bạch Nguyệt Quý ngủ mê man, nghe thấy tiếng anh mới ngồi dậy mở cửa cho anh.
"Vợ ơi, em mau trở về ngủ tiếp đi." Chu Dã nói khi bước vào nhà.
Bạch Nguyệt Quý ừ một tiếng, quả thực cô rất buồn ngủ, vì vậy cô trực tiếp quay lại ngủ tiếp, mãi đến khi trời sáng mới bị cơn đói làm cho tỉnh ngủ.
Chu Dã vừa đúng lúc làm mì thịt trứng, khi mang mì thịt trứng vào, anh thấy vợ mình đã tỉnh dậy.
"Vợ ơi, em đói chưa? Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn mì nhé."
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh và hỏi: "Sao anh không ngủ một giấc?"
"Lúc anh về cũng gần năm giờ rồi, sắp xếp đồ đạc một lúc thì đến năm giờ rưỡi, rồi lại đun nước tắm. Anh nhìn thấy trời sáng rồi nên khoan ngủ đã." Chu Dã cười, nói: "Chờ ăn sáng xong rồi đi ngủ."
Bạch Nguyệt Quý gật đầu, bây giờ dạ dày cô giống như một cái hố sâu không đáy, thèm ăn đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Cô vừa đánh răng rửa mặt xong thì ngồi xuống ăn mì, chỉ nhìn thôi cũng biết là mì Chu Dã tự làm, trên đó còn có mấy miếng thịt lợn và hai quả trứng.
Bữa sáng của cô chính là thịnh soạn không nghi ngờ, nhưng Chu Dã chỉ ăn bánh bao hấp khô khốc.
Bạch Nguyệt Quý không nỡ để anh ăn như vậy bèn đưa cho anh một quả trứng. Chu Dã nhìn vợ một cái rồi cắn một miếng, nhưng sau đó không ăn nữa, thịt lợn thì càng không cần phải nói.
Vì vậy, một bát mì, hai quả trứng và vài miếng thịt lợn rải rác đã vào bụng Bạch Nguyệt Quý.
Sau khi ăn xong những thứ này, cô cảm thấy cả người thoải mái hơn.
"Anh mang gì về vậy?" Bạch Nguyệt Quý mới đi đến tủ mở ra xem đồ đạc mà anh mang về.
Có thể thấy Chu Dã mang về không ít thứ. Ngoài hai mươi cân bột mì ra, còn có một túi mì ăn liền, là loại mì ăn liền mà lúc cô mới đến đã từng ăn. Nhìn có vẻ thô ráp nhưng trên sợi mì lại có mùi thơm của lúa mì.
Không khác gì mì làm từ bột mì, ăn cũng tiện, chỉ cần đun nước rồi cho vào là được. Chu Dã thấy có bán nên đặc biệt mua về để dự phòng, nhiêu đây cũng đủ ăn được bảy tám lần.
Ngoài ra còn có gạo, anh biết vợ mình thích ăn nên lần này đã mang về mười cân.
Cũng có trứng, nhưng không nhiều, chỉ có ba cân.
"Trứng không còn nhiều, lúc anh đến thì chỉ còn lại mấy quả này." Chu Dã nói, những quả trứng này anh không bán một quả nào, đều mang về cho vợ mình ăn.
"Không sao, mấy con gà nhà mình nuôi qua một thời gian nữa cũng có thể đẻ trứng rồi." Bạch Nguyệt Quý nói.
Cô còn thấy trong tủ có sữa bột, hơn nữa còn có hai túi.
"Anh còn mua sữa bột nữa à?"
"Ừ, thấy có bán nên mua luôn." Chu Dã cũng có kế hoạch của mình.
"Đến lúc đó em phải nuôi hai đứa nhỏ, không chắc có thể đủ cho con bú được hay không? Có thể dùng sữa bột thay thế một chút."
Vậy là bây giờ anh đã bắt đầu tích trữ sữa bột rồi sao?
Bạch Nguyệt Quý khẽ cười. Nhưng không thể không nói, có một người đàn ông quan tâm đến cô thật tốt. Cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, anh đã tự tính toán trước cô rồi.
Về vấn đề đàn ông có thẳng thắn hay không, đó chỉ là cái cớ, chỉ là không quan tâm mà thôi.
Nhìn gã đàn ông thô lỗ của cô, đủ thẳng thắn đến mức cứng cỏi rồi phải không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận