Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 166 - Chu Dã Được Vợ Chiêu Đãi




Chu Dã trở về từ bên ngoai. Bạch Nguyệt Quý thấy mấy ngày nay anh đã đen đi rất nhiều. Mà sau khi đen đi, vẻ thô ráp này càng làm tôn lên đôi mắt đen sáng có thần của anh.
Khi nhìn sang, Bạch Nguyệt Quý không khỏi có chút xao xuyến.
Chu Dã rửa mặt xong thì cười tít mắt tiến đến hôn cô.
“Mau ăn cơm.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Chu Dã quả thật là đói rồi, đói đến cồn cào.
Sáng ăn cơm khoai tây, trưa ăn bánh ngô cao lương, vợ thương anh nên cho anh mang theo một quả trứng luộc.
Nhưng anh mải làm đến giờ này, có thể không đói sao?
Bạch Nguyệt Quý đưa bánh bao ngô cho anh, lại múc cho anh một bát canh cá.
“Vợ, anh tự làm được rồi. Em cũng ăn đi.”
“Ngày mai có cần nghỉ chút không?” Bạch Nguyệt Quý có hơi không đành lòng.
Làm việc ở ruộng thật không dễ dàng, anh đã mệt mỏi thành ra thế này rồi?
“Không cần, anh không mệt.” Chu Dã lập tức mỉm cười.
Năm nay, gia đình bốn người của anh đều cần chia khẩu phần lương thực, hơn nữa nếu anh không làm việc chăm chỉ thì sẽ có người trong thôn có ý kiến.
Rõ ràng là vợ anh không đi làm ruộng, hai đứa con còn nhỏ cũng không cần phải nói, chẳng khác nào ăn rỗng hết lương thực của cả đội, vì vậy anh không phải đi làm sao?
Thêm một điều nữa là năm nay sẽ được chia thịt lợn, dù sao anh cũng sẽ đi làm.
Đến lúc chia lương thực, trong nhà không cần mua, đây cũng là một khoản tiền có thể tiết kiệm được.
Bạch Nguyệt Quý thật không nỡ, vì vậy cô để anh ăn nhiều cá, cá cũng rất bổ dưỡng.
"Vợ à, cái kia của em còn mấy ngày nữa vậy?" Chu Dã ăn cơm, nhìn vợ mình, hỏi.
Bạch Nguyệt Quý hiểu ngay anh đang hỏi gì, mặt không khỏi đỏ lên: "Chắc là còn mấy ngày nữa."
Gã đàn ông thô kệch này mang bao cao su từ bệnh viện về nhưng lại không thể ăn thịt như ý muốn vì Bạch Nguyệt Quý đang đến kỳ kinh nguyệt.
Tối hôm qua, Chu Dã đã chạy ra ngoài sân tắm nước lạnh hai lần, mới kiềm chế được lửa nóng.
Bạch Nguyệt Quý thấy anh vất vả như vậy, cô quyết định hôm nay sẽ thưởng cho anh.
Không có chút chuẩn bị nào, Chu Dã không biết rằng vợ mình lại dành cho mình một bất ngờ như vậy, thực sự rất vui mừng.
Quá trình không được mô tả một cách chi tiết nhưng dù sao thì đêm đó Chu Dã cũng rất thoải mái, sau đó anh ôm vợ mình trong vòng tay và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, anh thức dậy nấu cháo ăn. Anh ăn cháo ngô nhưng anh lại nấu cho vợ mình một bát mì nước tôm khô, còn cho thêm một quả trứng vào đó.
“Chú ơi, cháu lấy quần áo.” Lý Đại Ni ở ngoài gọi anh.
“Vào đi, quần áo ở đó. Cháu tự lấy đi.” Chu Dã đang bận rộn trong bếp, trả lời cô bé.
Lý Đại Ni bước vào và đặt quần áo vào hai thùng gỗ, sau đó cô bé cũng quét sân một lượt rồi mới đi giặt quần áo ở sông.
Chu Dã thấy vợ mình đi đến, đúng lúc đó anh bưng tô mì nước ra, cười nói: “Lý Đại Ni rất chăm chỉ, chúng ta không uổng tiền.”
Bạch Nguyệt Quý cũng hài lòng: “Ừ, rất chăm chỉ.” Quần áo và tã mà cô bé giặt đều rất sạch sẽ, không có dấu vết lười biếng.
“Vợ, đói bụng rồi phải không? Mau ăn đi.” Chu Dã nói.
Bạch Nguyệt Quý gắp trứng cho anh, đồng thời nhìn anh, ý tứ rõ ràng: “Cho anh một quả trứng để bồi bổ.”
Chu Dã nhìn vợ mình.
“Nhìn cái gì, không uổng đâu.” Bạch Nguyệt Quý lườm anh một cái, tối qua anh đã lừa cô một vố.
Chu Dã nhìn người vợ xinh như hoa như ngọc của mình nuốt nước bọt, đột nhiên không muốn đi làm nữa thì phải làm sao?
Bạch Nguyệt Quý cười mỉm nhìn anh rồi lại vào trong nhà nướng mấy cái bánh trứng làm bữa trưa cho anh.
Đồ ngốc này không tiếc bản thân mình, đều để dành cho cô. Nhưng trứng gà thật sự không cần tiết kiệm, có thể đổi được ở trong thôn.
Chu Dã ăn một bát cháo ngô, lại bị vợ trêu chọc đút cho anh ăn một quả trứng luộc.
Nhưng trứng luộc gì đó thực ra không quan trọng, quan trọng là những lần trêu chọc như vậy có thể nhiều hơn một chút, anh rất thích.
Anh còn tiến vào phòng bếp tới ôm eo của vợ mình, tối hôm qua người đàn ông tinh thần phấn chấn này đã được nếm mùi vị ngon ngọt, đặc biệt còn hẹn trước đêm nay.
Khiến cho Bạch Nguyệt Quý giận dỗi lườm anh vài lần.
Còi báo đi làm vang lên mấy lần, Chu Dã mới mang theo bánh trứng nướng và trứng luộc do vợ làm cho anh, luyến tiếc tạm biệt vợ để đi làm.
Công việc của họ hôm nay cũng không nhẹ nhàng, thực tế thì từ khi bắt đầu đi làm, không có việc gì là nhẹ nhàng cả.
Lao động một buổi sáng, mọi người đều mệt lả. Khi còi tan làm thổi lên, Chu Dã liền vác cuốc lên vai đi thẳng đến gốc cây nghỉ mát ăn trưa.
Lý Thái Sơn cũng đi theo, anh ta cũng mệt sắp chết rồi.
"Sao hôm nay trời còn chưa mưa nhỉ? Cứ tiếp tục làm như thế này thì đúng là mệt đến không còn hình người nữa."
Chu Dã cũng mong trời mưa, anh nhìn lên trời, nói: "Chắc là chưa có mưa nhanh như vậy đâu."
"Nếu có thể mưa một trận thì tốt quá, chúng ta cũng đỡ phải đi tưới nước. Cũng không phải là chúng ta thiếu nước." Lý Thái Sơn thở phào nói.
Chu Dã rất đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận