Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 376 - Thấy Hết




Chị dâu Chu rất ghen tị, đi ra ngoài nói với người ta: “Sinh con trai thì vui thật nhưng mà tận bốn đứa con trai, lúc nhỏ thì không sao nhưng đợi tới khi chúng lớn mà xem, có mà ăn sạt nghiệp, hai vợ chồng họ sao mà nuôi nổi!”
Đúng lúc chị Lý cũng đang ở ngay đó, nghe vậy lập tức nói đỡ cho Bạch Nguyệt Quý: “Chu Dã vẫn đang đi làm, Nguyệt Quý lại có thể viết bài kiếm tiền nhuận bút, cô còn lo gì cho họ nữa chứ?”
“Lối sống của họ như thế kia, chẳng lẽ lại không đáng lo hay sao!” Lý Tiểu Liên đứng bên cạnh cũng rất ganh tị.
Lúc trước cũng vì cô ta đã sinh liền tằng tằng bốn cô con gái nên mới phải mạo hiểm đi mượn giống của Giang Đại Hổ.
Còn Bạch Nguyệt Quý thì sao, hai lần sinh đôi bốn đứa con trai, thực sự là ganh tị chết mất.
Đều là phụ nữ nhưng tại sao người ta thì tốt số như vậy còn số cô ta lại hẩm hiu như thế này chứ?
Chị Đại Sơn đứng bên cạnh cười phá lên: “Có những người mong có con trai đến mòn cả mắt rồi mà vẫn không có. Đương nhiên là tôi không hề nói cô đâu nha.” Chị Đại Sơn cố ý nói với Lý Tiểu Liên như vậy, ánh mắt còn cười mát.
Lý Tiểu Liên không thể đứng ở đây tiếp được nữa, xoay người bỏ đi.
Ở bên cạnh có một bà cụ hỏi chuyện vợ Phong Mậu: “Lúc đó mấy cô xông vào thật sự nhìn thấy hai người họ không mặc quần à?”
Vợ Phong Mậu hé miệng cười: “Chứ còn gì nữa, thấy hết luôn!”
Lúc ấy, cô ta và Triệu Mỹ Hương, chị dâu Chu là tốp đầu tiên xông vào, có gì mà không thấy chứ? Kể ra thì chẳng trách Giang Đại Hổ lại sinh được con trai mà Lý Tiểu Liên lại cũng thích mượn giống của anh ta, cây hàng kia của anh ta cũng không tồi.
Trông còn ngon hơn của Lý Phong Mậu!
Hôm đó đi bắt gian xong trở về, cô ta còn nằm mơ tận mấy ngày liền, mơ thấy Giang Đại Hổ kéo cô ta vào trong ruộng bắp, múa gậy trong ruộng vắng.
Vợ của Phong Mậu thật sự đã có một giấc mơ như vậy.
Theo lý thuyết, đáng lẽ cô ta nên phản kháng mới đúng. Cuối cùng cũng không biết chuyện xảy ra với mình ở trong mơ là như thế nào mà cô ta lại ôm Giang Đại Hổ và hét lên những lời kỳ lạ với niềm vui sướng.
Nghĩ lại thì thấy điều đó thật vô cùng xấu hổ.
Cụ bà đó lập tức cười nhạo: “Mấy người nhìn xem dáng vẻ chua xót của cô ta kìa. Đoán chừng cô ta vô cùng hâm mộ và ghen tị người ta sinh được con trai nên khó trách cô ta thật sự sẽ làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy!”
Bởi vì con dâu của bà ấy sinh liên tiếp hai đứa cháu gái nên đã bị Lý Tiểu Liên mỉa mai, nói rằng không thể sinh được con trai.
Suýt chút nữa khiến con dâu bà ấy nổi giận!
Hiện tại không phải đã tóm được cơ hội cười nhạo và trả thù lại sao?
Đề tài chuyển từ chuyện hai đứa sinh đôi nhà Chu Dã sang chuyện tình yêu của Lý Tiểu Liên với Giang Đại Hổ.
Đừng nhìn mọi chuyện đã qua đi là xong, không phải nhưng tất cả mọi người đều quên cả. Hiện tại nếu họ mà an phận cúi đầu và cư xử tốt thì có thể bỏ qua, nhưng còn muốn thể hiện ra thì không phải có thể bị lôi ra và lăng trì hay sao?
Mà ở trong thôn có người hâm mộ và ghen tị nhưng cũng có rất nhiều người thật lòng vui mừng cho Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý.
Giống như ông đội trưởng vậy. Ông ấy trực tiếp đạp xe đạp đi đến công xã tìm lãnh đạo.
Ông ấy nói đến chuyện này chủ yếu là muốn xin một chút đồ ăn bổ sung dinh dưỡng.
Người lãnh đạo công xã vô cùng ngạc nhiên khi nghe nói cái thai lần này lại là thai đôi và lại là hai bé trai.
Công xã kiểu gì cũng muốn thể hiện một chút đối với cặp song sinh này thì mới có lý.
Cho nên ông ấy cười chấp nhận việc này và lập tức tự mình phê duyệt.
Bốn cân trứng gà, hai cân thịt lợn, một cặp chân giò lợn, hai túi đường đỏ, và còn hai hộp trái cây đóng hộp nữa.
Ông đội trưởng cầm giấy tờ và lập tức đi nhận những thứ này.
Có trứng gà, được mang về bốn cân, ngoài ra còn có đường đỏ và trái cây đóng hộp.
Nhưng mà thịt lợn với chân giò lợn thì chưa có. Hiện tại mới sinh xong, đợi sau này họ trực tiếp cầm giấy tờ đến chỗ bán thịt đó lấy cũng được.
Ông đội trưởng mang những thứ này và giấy tờ mà lãnh đạo công xã đã phê duyệt sang đây đưa cho mợ út.
Mợ út rất vui vẻ, nói: “Ông đội trưởng, thật sự rất cảm ơn ông. Tình cảm này đợi Chu Dã trở về, tôi sẽ nói lại với thằng bé!”
“Không cần cảm ơn tôi, là lãnh đạo công xã đã phê duyệt xuống.” Ông đội trưởng cười nói.
“Vậy cũng là do ông đội trưởng ông sẵn lòng chiếu cố thằng bé nên đi xin cho vợ nó!”
Sau khi nói chuyện vài câu, lúc đó ông đội trưởng mới trở về.
Người trong thôn đều biết chuyện ông đội trưởng xin giúp được Chu Dã nhiều đồ ngon từ công xã về, nhưng họ không dám ghen tị.
Thím Tôn không nhịn được lập tức nói thầm với chồng: “Lúc nhà chúng ta sinh cháu trai, tôi cũng không thấy ông đi xin!”
“Bà im miệng đi. Nếu nhà chúng ta may mắn như vậy, không cần đi xin, tôi sẽ trực tiếp lấy tiền đi mua!” Ông đội trưởng nói thẳng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận