Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 348 - Những Ngày Tháng Mang Thai 2




Thật sự là điển hình của những em bé mập mạp.
Nhưng dáng vẻ của hai anh em đều mập mạp rất đáng yêu, ai nhìn mà không thích đứa bé trắng nõn mập mạp chứ.
Nhưng mà cũng bởi vì chúng khá mập mạp nên hiện tại ngoại trừ Chu Dã có thể bế bọn chúng một lúc thì Bạch Nguyệt Quý và mợ út đã không bế nổi, chỉ bế một lúc đã thấy cánh tay mỏi không chịu được.
Răng lợi của hai anh em cũng rất tốt, ăn khoai tây trông rất ngon miệng, ăn thịt bò cũng cực kỳ ngon lành.
Hoàn toàn không có cái gọi là phiền não khi đút cơm cho trẻ nhỏ ở chỗ hai anh em bọn chúng, vừa đến giờ cơm hai anh em lập tức cầm thìa của mình xếp hàng ngồi xuống, chờ đến khi bát cơm thuộc về bọn chúng được bưng lên, hai anh em lập tức vùi đầu ăn.
Đúng vậy, đều là tự mình ăn, ăn đến ra dáng ra hình, hoàn toàn không cần người lớn lo lắng.
Có thể nói nguyên nhân rất lớn mà Bạch Nguyệt Quý không kháng cự cái thai này, cũng là do hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô.
Vì sao? Bởi vì khuôn mặt của hai anh em rất đẹp, quá đáng yêu cũng quá bớt lo, còn có người đàn ông thô lỗ Chu Dã cũng cưng chiều nâng niu cô ở trong lòng bàn tay.
Nếu cô không có thai thì coi như xong, không muốn sinh nữa, cũng để cho Chu Dã đi thắt ống dẫn tinh. Nhưng nếu là có thai, đương nhiên cô phải sinh ra.
Lại sinh thêm một đứa bé ngoan ngoãn nữa, thật không có cái gì không tốt.
Nhưng mà có chút vấn đề, thịt này ăn nhiều, trên người ít nhiều có chút khô nóng, đến khi buổi tối đi ngủ thì cô duỗi tay sờ bụng Chu Dã.
Chu Dã lập tức hiểu rõ ý muốn của cô vợ trẻ, chỉ có thể hôn hôn trấn an cô vợ hấp dẫn này: “Ngoan nào, bây giờ mới là mấy tháng đầu thai kỳ, không thể làm quá thường xuyên.”
“Không thường xuyên, lần trước đã là hôm nào rồi.”
Chu Dã lại gần hôn hôn cô vợ trẻ, muốn trấn an một chút, nhưng hôn xong Bạch Nguyệt Quý càng muốn anh.
“Không có việc gì, nếu trên người có chỗ nào không thoải mái em sẽ chú ý, bây giờ không làm em mới không thoải mái.” Bạch Nguyệt Quý sờ sờ mặt anh, nói.
Chu Dã lập tức cẩn thận.
Lúc này được làm đến khi âm dương điều hòa thì Bạch Nguyệt Quý mới thấy thể xác và tinh thần thoải mái, rất nhanh đi vào giấc ngủ, Chu Dã cũng là vô cùng thỏa mãn, nhìn thấy vợ mình thật sự không có vấn đề gì, bấy giờ anh mới không lo lắng nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau Bạch Nguyệt Quý ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy, hiện tại bởi vì mang thai nên tinh thần không tốt, cô cũng không miễn cưỡng ép mình viết bản thảo.
Tuy cô không để ý đến tiền, nhưng nhìn xem từ khi bắt đầu mùa đông, sau khoảng tầm mười ngày thì Chu Dã đi ra ngoài một chuyến, thu nhập hẳn là cao, hơn nữa còn có tiền tiết kiệm của gia đình cùng với đồ vật chôn dưới lu nước ở sân sau, tạm thời nhà cô không thiếu tiền.
Cho nên chuyện viết bản thảo cứ để chậm rãi rồi nói sau.
Rất nhanh cũng đã tới tết Nguyên Tiêu.
Chu Dã và Bạch Nguyệt Quý làm sủi cảo với nhau, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô cũng muốn lại đây xen vào, không có cách nào chỉ có thể đưa cho bọn chúng một ít để bọn chúng tự chơi.
Hai anh em học theo động tác của cha mẹ, còn làm đến ra dáng ra hình, mà cũng vô cùng khôi hài.
Họ gói không ít sủi cảo, số dư thì mang đi để đông lạnh, lần sau muốn ăn thì cứ thế lấy ra ngoài, rất tiện lợi.
Đến ngày Tết Nguyên Tiêu, Chu Dã cũng đưa một phần sủi cảo đã gói xong cho cậu út và mợ út, đồng thời nói với mợ út ngày hai mươi mốt tháng giêng anh sẽ lại đến đây đón mợ đi.
Ngày hai mươi còn phải đi ra ngoài thêm một chuyến, ngày hai mươi mốt anh sẽ nghỉ ngơi, ngày hai mươi hai chính là ngày anh đã hẹn trước với đám Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu.
Bọn họ muốn vào trong núi sâu đi săn, cũng phải đi mất vài ngày.
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, lần thứ hai giao dịch trong năm mới của Chu Dã đã xong, sau khi hoàn thành giao dịch thì anh về nhà ngủ một giấc, buổi chiều qua đón mợ út đến đây.
“Bà ơi.” Cậu bé Đô Đô nhiệt tình nhìn thấy bà thì lập tức nhào qua ôm lấy chân bà.
Tình cảm của Đâu Đâu thuộc dạng khá là hướng nội, nhưng cậu bé lại đi lấy cốc nước đưa cho mẹ mình, để mẹ rót nước cho bà uống.
Có thể thấy được cậu bé cũng rất vui vẻ khi bà đến ở trong nhà mình.
“Mợ, mợ có nhìn thấy không, hai anh em bọn chúng vui vẻ cỡ nào khi thấy mợ đến đây.” Bạch Nguyệt Quý rót nước ấm cho mợ út, cười nói.
Mấy ngày nay mợ út không gặp hai đứa cháu trai của mình, cũng rất nhớ nhung, sau khi bế cháu lên cũng ôm hôn mấy cái mới nhận nước từ tay cháu dâu của mình: “Gần đây ốm nghén sao rồi? Có đỡ hơn tí nào không?”
“Cháu đỡ hơn nhiều, nhưng mà không ngửi được mùi cá.” Bạch Nguyệt Quý cười nói.
Mợ út gật gật đầu: “Vậy ăn thêm trứng gà và thịt, cũng giống nhau mà.”
Bởi vì có mợ út đến đây giúp, ngày hôm sau Chu Dã lập tức mang theo lương khô, bánh bột ngô do mợ út làm đi với Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu cùng mấy người đàn ông khác vào trong núi sâu để đi săn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận