Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 512 - Vòng Giả




“Mẹ rất thích, về sau mẹ sẽ đeo vòng ngọc này” Bạch Nguyệt Quý cười đeo vòng ngọc lên tay.
Bé ba thấy thế liền nhếch miệng cười.
Bộ dáng cười rộ lên rất giống ba của mình.
Thực ra Bạch Nguyệt Quý liếc mắt một cái đã nhìn ra cái vòng ngọc này là đồ giả.
Tuy vòng ngọc là giả, nhưng ánh mắt đầu tiên mà bé ba nhìn thấy cái vòng tay ngọc này liền có tấm lòng muốn mua tặng cô lại là thật.
Chỉ một phần tấm lòng này thôi thì số tiền này tiêu cũng đáng.
Đương nhiên, đây cũng là một người rất chiều chuộng con trai, hoàn toàn không hề đả kích sự nhiệt tình của cậu bé.
Thời gian thoáng cái liền tới tháng 6, Chu Dã là tới cuối tháng 6 mới trở về. Lần này anh ra ngoài được 2 tháng.
....
Ngày hôm nay bé ba trở về liền đi tìm Bạch Nguyệt Quý muốn lấy lại vòng tay mà lúc trước cậu bé tặng.
Bạch Nguyệt Quý đưa cho cậu, còn hỏi vì sao cậu lại muốn lấy lại?
Nhưng lão tam chỉ lắc đầu không nói nguyên nhân, chờ tới lúc lại đi tới phố đồ cổ thì cậu liền tìm tới người bạn của mình nhờ xem giúp vòng ngọc là thật hay giả.
Kết quả đã khiến cho lão tam bị đả kích rất lớn.
“Có thật không?” Bé ba sửng sốt.
Người bạn gật đầu: “Chú không hề lừa cháu đâu. Cháu cứ từ từ, chú sẽ bảo người đi lấy cho cháu một chiếc thật đến đây để cháu so sánh một chút.”
Anh ta trực tiếp nháy mắt ra hiệu với vệ sĩ ở phía sau, vệ sĩ gật đầu sau đó tạm thời rời đi. Một lúc sau, anh ta cầm một chiếc vòng ngọc thật tới.
Người bạn này dạy bé ba cách phân biệt, từ xúc cảm đến chất liệu, độ sáng và phẩm chất. Mỗi thứ đều sẽ nói một lần.
Bé ba có chút áy náy. Vì mẹ của cậu rất thích chiếc vòng ngọc cậu tặng này và luôn đeo lên mình. Cậu không ngờ nó lại là đồ giả.
“Đừng quá thất vọng, mua phải hàng giả là chuyện bình thường. Chưa kể cháu còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm không có. Ngay cả chú đây cũng có lúc nhìn lầm mà.” Người bạn tốt an ủi cậu.
Bé ba cất chiếc vòng tay này rồi nói: “Cháu phải chịu thiệt vậy.”
“Còn giữ làm gì nữa, vứt nó đi.” Người bạn cười nói
“Không vứt.”
“Cháu giữ những thứ đồ giả này để làm gì?”
“Cháu giữ nó coi như một bài học, thỉnh thoảng sẽ lấy ra nhìn!”
Sau khi nghe cậu nói vậy, người bạn đó cười và khẽ vỗ vai cậu, nói: “Đi nào, chú sẽ dẫn cháu đi chọn một cái hàng thật.”
Bé ba nghe xong liền nhìn anh ta: “Chú sẽ giúp cháu chọn hàng thật sao?”
“Tất nhiên rồi. Đó là vấn đề lớn đấy.”
“Nếu như chú có thể giúp cháu chọn được một cái hàng thật, thì lần sau đến đây cháu sẽ chiêu đãi chú món ăn ngon.”
Bé ba nhìn người bạn lớn tuổi hơn cha mình.
“Đây là chính cháu nói nhé.” Đối phương cười.
Sau đó anh ta dẫn bé ba tới phố cổ đi dạo. Người đàn ông này thật sự rất tài giỏi. Không chỉ đi chọn đồ, anh ta còn hướng dẫn bé ba cách phân biệt và lựa chọn, nhìn giống như đang dạy học.
Cuối cùng họ cũng tìm được một chiếc vòng ngọc trước một cửa hàng. Sau khi thấy thân phận của đối phương thì ông chủ cũng không dám đòi giá cao mà còn có ý muốn tặng cho anh ta.
Nhưng mà anh ta không cần và bảo chủ quán đưa ra một mức giá.
Chủ quán từ chối một lúc sau đó đưa mắt nhìn bé ba bên cạnh, và đưa ra một cái giá ở mức trung bình.
“Mười đồng, cháu có muốn lấy không?” Người bạn nhìn bé ba và nói.
Bé ba không nói gì. Cậu quan sát chiếc vòng ngọc vừa nhận từ tay người bạn, và còn giơ ra dưới ánh nắng để xem xét.
“Chiếc vòng ngọc này không đẹp bằng chiếc chú cho cháu xem.” Cậu nói.
Người ban nghe thấy vậy bật cười: “Tất nhiên là không thể sánh bằng rồi. Vòng tay của chú là chiếc vòng ngọc xuất sắc nhất. Chiếc vòng ngọc này cũng là thật nhưng chất ngọc chỉ có thể xem như là ngọc Hòa Điền bình thường thôi.”
Bé ba lại nhìn rồi đánh giá chiếc vòng ngọc lần nữa và nói: “Mười đồng đắt quá, nhiều nhất cũng chỉ năm đồng thôi!”
Rõ ràng người bạn đó hơi sửng sốt một chút, chợt cười lớn: “Đúng đúng, chú cũng cảm thấy mười đồng là đắt, năm đồng thì không đắt lắm.”
Chủ quán: “……”
Bé ba thấy chủ quán không có ý kiến gì thì vẻ mặt không có biểu cảm gì mà cởi túi tiền treo trên cổ Sư Tử ra. Đây là chiếc túi do bà mợ khâu cho cậu. Cậu lấy năm đồng trong túi ra đưa cho chủ quán, tất cả đều là năm tờ một đồng.
Ban đầu cha cậu đưa cho cậu một tờ mười đồng, sau đó cậu tự đi tìm bà mợ để đổi tiền lẻ.
Tiền trao cháo múc.
Người bạn đó đi lên trước và nháy mắt ra hiệu với vệ sĩ phía sau, vệ sĩ lập tức đưa cho chủ quán thêm năm đồng nữa.
Lúc này chủ quán mới tươi cười và nói: “Buôn bán nhỏ, cảm ơn hai vị thông cảm, cảm ơn hai vị thông cảm!”
Người bạn đó với bé ba đi phía trước: “Chú thấy cháu có vẻ rất thích vòng ngọc. Cháu muốn mua về để đeo sao?”
“Cháu đưa cho mẹ cháu. Mẹ cháu rất thích vòng ngọc cháu tặng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận