Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 541 - Hỏi Thăm




Nhà mẹ đẻ của Triệu Mỹ Hương ở bên đại đội Cố gia, dựa theo thân phận thì cô ta phải gọi hai người họ là chú Cố và dì Cố.
“Là Mỹ Hương hả, sao cháu lại về đây?” Mợ út cười lớn chào hỏi.
“Ôi, dì có thật là dì Cố không? Dì và chú Cố đã uống loại thuốc thần kỳ nào trong hai năm qua kể từ khi chú dì đi lên thủ đô mà sao nhìn trẻ thế? Cháu gần như không thể nhận ra hai người đấy.” Triệu Mỹ Hương kêu lên.
“Từ khi nào mà miệng cháu trở nên ngọt ngào thế?”
“Cháu chính là ăn ngay nói thật ạ. Ai nhìn vào hai người cũng đều kinh ngạc không nhỏ. Trên thủ đô hai người sống tốt như vậy sao?”
“Sao cháu có thời gian trở về đây? Bây giờ hẳn là rất bận rộn chứ?” Mợ út cười uyển chuyển hỏi.
Ở quê vụ thu hoạch mùa thu đã xong, người dân đi lấy củi xay thóc và dự trữ dưa cải, nhưng vẫn chưa kết thúc mùa đông.
“Không phải mẹ cháu té ngã sao? Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của cháu. Nếu không có điều kiện thì cũng đành thôi, nhưng năm nay cháu đã nuôi hơn ba mươi con gà, vì sao cháu không thể cho mẹ cháu ít trứng chứ?” Triệu Mỹ Hương cười nói.
“Không tồi không tồi, từ nhỏ dì đã thấy cháu là đứa nhỏ hiếu thảo mà.” Mợ út cười gật đầu.
“Chú dì trở về một mình hay có cả gia đình Chu Dã trở về cùng?”
“Vợ cháu ngoại dì còn phải đi học, trường học không cho nghỉ. Cháu ngoại dì cũng bận rộn, lần này có một chút rảnh rỗi, biết chúng ta nhớ nhà nên cho chúng ta về. Hai vợ chồng dì về quê ở vài ngày sau đó sẽ đi xe lửa về thủ đô.” Mợ út cũng đã lâu không nói chuyện cùng người cùng quê, nên rất có hứng thú.
Cậu út Cố đứng bên cạnh có chút không vui: “Hai người trò chuyện nhé, tôi đi về trước.”
“Mỹ Hương à, chúng tôi về trước đây. Ngày mai dì muốn qua nhà ông Trương, cháu có tiện qua đấy uống chén nước không?” Mợ út nói.
Triệu Mỹ Hương gật đầu: “Vâng ạ, cháu sẽ qua bên nhà Trương gia báo tin vui trước.”
“Không cần nói đâu, lần này Đại Ni cũng trở về cùng chúng tôi, bên đó sẽ biết thôi.”
“Ôi, Đại Ni cũng trở về cùng ạ? Vậy cháu đi về xem như thế nào……”
“……”
Tạm biệt Triệu miệng rộng, lúc này mợ út và cậu út Cố mới vào thôn.
Đại đội Cố gia biết hai vợ chồng già bọn họ trở về, họ không ngạc nhiên sao?
Không nói hai lời liền đi đến đây, cả gia đình bị vây quanh bởi rất nhiều người.
Cố Quảng Hạ và vợ Quảng Hạ đều bị đẩy sang một bên.
“Đây là cha mẹ tôi, tôi còn chưa được nói mấy câu, mọi người đến đây làm gì!” Vợ Quảng Hạ nhịn không được nói.
Nhưng không ai để ý đến cô ta, đều hỏi thăm cậu út Cố và mợ út sự việc trên thủ đô.
Nhìn những người hàng xóm vây quanh và nhìn cha mẹ đang hăng say tán gẫu với hàng xóm, Cố Quảng Hạ cũng thấy phục em họ của mình.
Hơn một năm không gặp, nhìn hai ông bà đều trẻ hơn trước đến vài tuổi, cả tinh thần và diện mạo đều đặc biệt tốt.
Nếu ở nhà thì sẽ tuyệt đối không có được khí sắc và trạng thái như vậy.
Cậu út Cố và mợ út từ thủ đô trở về, sao mà những người ở quê không biết được tin tức về việc hai vợ chồng cậu mợ sống trên thủ đô đặc biết tốt kia chứ?
Trong lòng đắng cay mặn ngọt gì đều có, nhưng vẻ mặt thì lại làm như không thèm để ý.
Đắc ý cái gì? Thần sắc cái gì?
Bọn họ chỉ là gian dối, chỉ biết dựa vào thằng cháu ngoại có tiền đồ mà thôi!
Ngày đầu tiên, cậu út Cố và mợ út nghỉ ngơi tại nhà, đồng thời chia sẻ vịt quay mang về cho những người quen.
Họ còn đặc biệt dặn Cố Quảng Hạ mang một con sang nhà họ Trương.
Ngày thứ hai, mợ út và cậu út Cố mới đích thân đến nhà họ Trương để thăm Niên Sinh và người nhà họ Trương.
Họ cũng nói với Trương Kiều Mai rằng ở Bắc Kinh có bác sĩ ở bệnh viện có thể chữa trị bệnh ở họng cho Cố Quảng Thu nhưng đến lúc đó nếu cần phẫu thuật thì cũng sẽ có một số rủi ro.
Trương Kiều Mai nói sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với Cố Quảng Thu về chuyện này.
Mợ út cũng đề nghị Trương Kiều Mai cân nhắc việc đưa con cái đến thủ đô sinh sống. Cha mẹ cô ấy cũng có thể đi cùng.
Lý do khiến mợ út đồng ý ngay lập tức khi Chu Dã nói đến chuyện này là vì Trương Kiều Mai là một người con dâu tốt, không giống như vợ của con trai cả.
Bởi vì con dâu cả không biết cách cư xử nên mợ út không muốn để cô ta đi cùng. Cô ta chỉ nên ở trong thôn, cố gắng chăn lợn là được.
Nhưng đối với người vợ của con trai thứ hai là Trương Kiều Mai thì mợ muốn hỏi ý kiến của cô ấy. Nếu cô ấy đồng ý thì có thể đưa cả cha mẹ và con cái của cô ấy đến thủ đô.
Khi nghe vậy, chú Trương và thím Trương nói: “Nếu đi thì cứ để Kiều Mai đưa con đi cùng. Còn hai vợ chồng già chúng tôi không đi đâu. Ở trong thôn chúng tôi còn có thể làm được việc, còn ra ngoài thì chúng tôi chẳng làm được gì cả.”
Mợ út nói: “Ra ngoài cũng không có gì phải sợ, Quảng Thu có thể nuôi sống cả gia đình. Còn Kiều Mai cũng có thể tự kiếm tiền, làm hộ kinh doanh cá thể, không có gì đáng xấu hổ cả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận