Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 522 - Cuộc Sống Hằng Ngày Của Mấy Đứa Nhỏ




Cậu út Cố và mợ út rất vui mừng, đây là có tiền đồ. Hai đứa nhỏ không cần học lớp một mà trực tiếp lên học lớp hai.
Nhưng đối với hai anh em thì kiến thức lớp hai không quá khó, nhưng Bạch Nguyệt Quý muốn hai đứa nhỏ có nền tảng kiến thức cơ bản thật tốt.
Bởi vì năm nay hai anh em mới sáu tuổi rưỡi mà đã học lớp hai thì quả thực là rất sớm.
Cũng bởi vì hai anh em được cho ăn đầy đủ dinh dưỡng, chúng không hề thấp hơn những đứa trẻ tám tuổi, nên khi vào lớp trông chúng trông không hề nhỏ bé.
Tuy nhiên Bạch Nguyệt Quý cũng không muốn tinh thần học tập của hai con suy giảm, nên đã hứa với chúng nếu năm nay học lớp hai thật chăm chỉ thì khi có thời gian, cô sẽ cho hai bọn trẻ tự đọc sách kỳ sau của lớp hai hoặc kỳ một của lớp ba.
Không hiểu cái gì chúng có thể hỏi cô. Đợi đến học kỳ mới năm sau, nếu chúng có năng lực thì có thể nhảy lớp, còn nếu không thì sẽ không thể nhảy lớp như bây giờ.
Nguyên nhân chính là vì như vậy nên hai anh em đã có việc để làm, chính là học tập và tranh tài.
Ai cũng muốn nhanh học lên lớp ba, bởi vì chỉ có tới sau lớp ba thì trường học mới có học bổng!
Tuy nhiên, hoạt động ngoại khóa của hai đứa cũng không ít.
Ví dụ như bé cả, mỗi tháng cậu đều muốn đến thư viện Đại học Bắc Kinh hai lần để tìm sách cùng cha nuôi. Cha nuôi cậu sẽ giới thiệu cho cậu một số cuốn sách, thế nên kiến thức ngoại khóa của bé cả vô cùng phong phú.
Mà bé hai thì lợi dụng thời gian nghỉ phép để học võ từ huấn luyện viên bộ đội đặc chủng.
Cậu út Cố cũng rất yêu quý cháu ngoại, ông chịu khó buộc một bao cát lớn, treo trong phòng để cậu tập luyện.
So với hai người anh của mình, bé ba và bé tư lại thoải mái và nhàn nhã hơn nhiều.
Nói đến điều này, Bạch Nguyệt Quý có chút xấu hổ.
Từ nhỏ cô luôn để mắt tới hai đứa lớn, còn hai đứa sau thì lại ít để ý hơn …..
Lý do chủ yếu là do sức khỏe của cô không đủ, cô cũng không phải là thần. Nếu cô chăm sóc hết được bốn đứa nhỏ thì tốt quá, nhưng thật sự không thể được.
Bởi vì ngoài thời gian đến trường đi học ra, cô còn phải viết tiểu thuyết, còn phải vẽ bản thảo trang phục nên lịch trình hằng ngày của cô rất nhiều.
Tuy nhiên gần đây cô đang suy nghĩ lại. Sau khi viết xong quyển tiểu thuyết đang viết dở này, cô sẽ không viết nữa.
Bởi vì thu nhập hiện tại của gia đình không cần cô phải viết tiểu thuyết nữa.
Cho nên hiện tại hai đứa nhỏ này sẽ cứ để như vậy, nhưng sau này cô sẽ quản lý chặt hơn.
Tuy nhiên cũng phải nói rằng cuộc sống hiện tại của hai đứa nhỏ này cũng không nên quá vô tư.
Tuy rằng chỉ có bé ba nhận Ngô nhị gia làm cha nuôi, nhưng bé tư cũng rất muốn hưởng thụ theo.
Sau khi nhận cha nuôi, thỉnh thoảng Ngô nhị gia lại đưa bé ba ra ngoài ăn cơm. Tuy nhiên, hai anh em luôn ở với nhau nên nếu đưa bé ba ra ngoài thì bé tư cũng được đi theo.
Nếu muốn tặng quà cho bé ba thì phải tặng gấp đôi, bé tư cũng có phần.
Một tuần hai đứa nhỏ sẽ được nghỉ hai ngày. Bạch Nguyệt Quý sẽ cho hai đứa nhỏ đi chơi, cô cũng đã bàn bạc qua với nhà trẻ.
Khi không phải đi nhà trẻ, hai anh em sẽ đưa Sư Tử cùng đến nhà Ngô nhị gia, thỉnh thoảng bé cả và bé hai cũng sẽ đi cùng hai đứa em mình.
Vì thế cho nên hiện tại nhà của Ngô nhị gia rất náo nhiệt.
Chỉ cần trong nhà có trẻ con, thì hoàn toàn sẽ không sợ buồn tẻ cô đơn.
Trước kia trong nhà luôn sạch sẽ, nhưng đặc biệt kể từ khi đám trẻ nhà họ Chu đến nhà chơi, đặc biệt là bé tư, có rất nhiều đồ chơi ở dưới đất.
Ngô nhị gia mua về để cho bọn nhỏ chơi.
Sau khi từ bên ngoài trở về, nhìn thấy đồ chơi nằm vương vãi trên đất, Ngô nhị gia cũng hơi mỉm cười.
Chúng còn cùng nhau phá hoại một số loại hoa rất đẹp do chính Ngô nhị gia trồng.
Bé tư muốn điều khiển bàn tay của mình, nhưng lại hoàn toàn không thể khống chế được...
Nhưng cho dù có bị bàn tay tàn nhẫn của mấy đứa nhỏ này phá, Ngô nhị gia cũng chỉ cười lớn và không hề quan tâm.
Điều này khiến những người phụ nữ xung quanh anh ta không thể tin được.
Từ sau khi nhận đứa con nuôi này, tâm trạng của Ngô nhị gia rất vui vẻ, thể hiện ra cả ở dáng vẻ bên ngoài, khiến cho rất nhiều người trên đường cảm thấy xúc động.
Nhưng những người anh em của anh ta cũng gặp bé tư ở bên ngoài. Họ thấy Ngô nhị gia đưa thằng bé ra ngoài.
Không phải anh ta đưa con nuôi của mình đi cùng sao? Sao có thể không đưa một phần lễ gặp mặt cho họ chứ? Mỗi một người trong số họ đều phải đưa cho con nuôi của anh ta một phần lễ gặp mặt.
Hiện tại cả phố đồ cổ đều biết bé ba là con nuôi của Ngô nhị gia, ai lại không dám cho cậu bé mặt mũi chứ?
Nhìn thấy cậu ngồi xổm trước cửa hàng để chọn lựa, chủ quán đều cười lớn chào hỏi: “Cậu ba nhỏ, cháu muốn mua gì? Cháu cứ nói, ta sẽ bán cho cháu với giá cả phải chăng.”
Vừa mới bắt đầu đã bị gọi ‘cậu ba nhỏ’ khiến bé ba có chút khó chịu, nhưng khi được mọi người gọi nhiều, cậu nghe mãi cũng thành quen.
Bây giờ cậu hoàn toàn không quan tâm chút nào.
Đây là cuộc sống thường ngày của bốn đứa trẻ bây giờ, mỗi ngày đều trọn vẹn và hạnh phúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận